Tiếng bàn tay chạm vào gương mặt vang dội trong không khí làm cho ba người Tô Ngọc Cầm đứng hình mất một phút.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu tại sao đang yên lành Thời Nguyệt lại tự đánh bản thân mình.
“Chị Nguyệt…”
Lời của Tiểu Nguyệt Hà còn chưa nói xong đã bị âm thanh nghèn nghẹt đầy sợ hãi của Thời Nguyệt cắt đứt.
“Chị… chị… chị Ngọc Cầm, sao chị lại… đánh em?” Cùng với đó hai mắt cô ta đỏ lên, rất nhanh nước mắt đã rơi xuống như mưa.
Nếu không phải chứng kiến mọi chuyện ngay từ đầu, Tô Ngọc Cầm nhất định sẽ nghĩ rằng có ai đó bắt nạt cô ta.
Tiểu Nguyệt Hà thấy vậy ngay lập tức hiểu được Thời Nguyệt muốn thiết kế Tô Ngọc Cầm như những lần mà cô ta từng làm với người khác.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện hiện, Tiểu Nguyệt Hà như phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước.
Tuy nhiên Tiểu Nguyệt Hà không biết lần này Thời Nguyệt đụng ván sắt rồi!
“Cô đang…”
Lời của Tô Ngọc Cầm còn chưa nói xong, cánh cửa phía sau lưng lập tức bị đẩy ra.
Giọng nói của đạo diễn truyền đến phía sau lưng cô.
“Lâm tổng, Thời Nguyệt ở bên trong! Mời anh vào!”
Vừa nói vừa nhìn về phía trước nhưng lại bị cảnh tượng căng thẳng của hai người Tô Ngọc Cầm làm cho dừng bước, ông khẽ nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm Thạch vốn đang nghe thấy đạo diễn không nói nữa cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn đưa mắt nhìn về phía trước liền thấy Thời Nguyệt hai mắt hồng hồng, trên mặt còn có dấu ngón tay sưng đỏ.
Phía đối diện Tô Ngọc Cầm lại bộ mặt lạnh lùng đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Thời Nguyệt.
Vừa nhìn, Lâm Thạch dường như hiểu ra mọi chuyện.
Hắn nhanh chóng tiến về phía trước kéo Thời Nguyệt ra sau lưng, tư thế mười phần bảo vệ làm Tô Ngọc Cầm có chút buồn cười và cô thực sự cười ra tiếng.
“Cô cười cái gì? Cô đã làm gì Nguyệt Nhi của tôi?” Hắn quát lớn, đồng thời trong lòng có chút thất vọng bản thân nhìn nhầm người.
Cứ nghĩ rằng là một cô gái trong sáng, tốt bụng lại không ngờ cô xấu xa như vậy.
Nghĩ thế, Lâm Thạch cảm thấy Thời Nguyệt vẫn là tốt nhất.
Hắn quay người ôm cô ta vào lòng nhẹ nhàng an ủi: “Nguyệt Nhi, có chuyện gì? Nói cho anh biết, anh sẽ làm chủ cho em.
Đừng sợ!”
Cả người Thời Nguyệt run lên như sợ hãi tột độ, cô ta nhìn về phía Tô Ngọc Cầm một cái, sau đó rụt người lại ôm chặt lấy Lâm Thạch.
“Không… không có… gì… là em… em tự gây ra… không… không liên quan đến chị… chị Ngọc Cầm!” Thời Nguyệt lắp bắp.
Hành động cùng lời nói này khiến những người có mặt cho rằng Tô Ngọc Cầm là người gây ra vết thương trên mặt cho Thời Nguyệt.
“Tô Ngọc Cầm, sao cô có thể độc ác như vậy?” Lâm Thạch cau mày hỏi, giọng nói mang theo chút ghê tởm.
“Không…”.
????rải nghiệⅿ đọc ????ruyện số 1 ????ại # ????????UM????????U????Ệ N﹒????N #
“Thời Nguyệt, em đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em! Tô Ngọc Cầm cần xin lỗi em!”
Lời Lâm Thạch vừa dứt, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tô Ngọc Cầm và Tiểu Trần như thế hai người là kẻ xấu làm Tiểu Trần tức điên lên.
Cô ấy nhíu mày, tiến lên một bước muốn lí luận với Thời Nguyệt thì bị Tô Ngọc Cầm kéo lại.
Tiểu Trần quay đầu ý bảo Tô Ngọc Cầm đừng lo mình sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt nhưng lại nhận được cái lắc đầu của Tô Ngọc Cầm.
Tiểu Trần suy nghĩ trong hai giây nhớ đến lời Tống Nhu dặn trước khi đi chính là toàn bộ đều nghe theo Tô Ngọc Cầm thì liền dừng lại.
Cho dù hiện tại cô ấy rất muốn tiến lên cho Thời Nguyệt hai bàn tay.
Tiểu Trần tin tưởng Tô Ngọc Cầm đã có kế sách đối phó.
Sau đó, Tiểu Trần liền thấy Tô Ngọc Cầm hành động.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Tô Ngọc Cầm vỗ tay phá vỡ sự im lặng của mọi người.
Vốn dĩ cô không muốn nhanh như vậy đã ra tay nhưng hai người này cứ năm lần bảy lượt khiêu khích làm tính nhẫn nại của cô bị dùng hết rồi.
“Thật làm cảm động nhưng mà muốn lời xin lỗi của tôi?” Cô dừng một chút, cười khẽ: “Phải xem xem cô ta có xứng đáng hay không? Mời nhìn!” Dứt lời cô đưa tay chỉ về phía góc phải của phòng thay đồ, từ khi bước vào đây cô đã để ý thấy nó ở đó từ lâu.
Không ngờ công dụng của mày lại đến nhanh như vậy, Tô Ngọc Cầm nghĩ.
Theo hướng tay của cô, mọi người mắt nhìn lại ở góc bên phải của phòng có một chiếc camera, ánh sáng màu đỏ nhấp nháy cho biết nó còn hoạt động.
Thấy được camera Thời Nguyệt không khỏi nhíu mày, trong lòng giật thót một cái.
Rõ ràng vừa rồi cô ta kiểm tra rất kĩ tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Thực ra vừa rồi mọi người để đạo cụ ở trên nóc tủ, vừa hay nó lại che camera mất nên Thời Nguyệt mới không nhìn thấy.
Tô Ngọc Cầm nhìn nét mặt bình tĩnh của Thời Nguyệt không khỏi cảm thán đúng là sống lại một đời kĩ thuật diễn đúng là tăng lên không ít.
Song cô cũng không có gì phải sợ bởi vì cô còn nhiều thứ khác.
“Đạo diễn, không bằng chúng ta cùng nhau check camera xem xem vừa rồi có chuyện gì xảy ra được không? Như vậy sẽ tránh được rất nhiều hiểu lầm!”
Đang lúc đạo diễn định đồng ý thì Tiểu Nguyệt Hà vội vàng hô to: “Không! Không được!” Nếu ckeck thì không phải những chuyện Thời Nguyệt vừa làm sẽ bị bại lộ sao? Vừa rồi chỉ vì cô ta không ứng phó được Tô Ngọc Cầm đã đánh mình như vậy, chuyện này kinh khủng thế cô ta còn sẽ chút giận vào mình như nào?
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, vì thế dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, suy nghĩ trong đầu Tiểu Nguyệt Hà xoay chuyển 360° nhằm tìm ra cách giải thích hợp lý.
Đúng lúc này ánh mắt Tiểu Nguyệt Hà va phải những bộ y phục đang treo trên tường không khỏi vui vẻ.
“Không thể check, nếu check không phải hình ảnh các nữ nghệ sĩ thay đồ sẽ bị lộ.
Hơn thế nữa đây là phòng thay đồ, các người lắp camera không phải có ý gì đó chứ?” Nói rồi ánh mắt Tiểu Nguyệt Hà nhìn qua nhìn lại giữa đạo diễn và phó đạo diễn.
Mà Lâm Thạch nghe xong lời này thì cảm thấy hợp lí,