Tô Ngọc Cầm ngẩng đầu để mặc những giọt mưa rơi đầy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình.
Trong đầu tràn đầy những suy nghĩ hỗn loạn.
Cô không hiểu vừa rồi cô đã về đến nhà bằng cách nào nữa.
Tô Ngọc Cầm vô thần nhìn về phía dòng người tấp nập ở phía dưới đường.
Trong đầu xuất hiện một câu nói mà cô đã từng đọc ở đâu đó “Có người tìm thấy ánh sáng hy vọng trong cơn mưa nhưng cũng có những người lại nhận ra trong cơn mưa ấy tràn đầy sự tuyệt vọng.”
Khi đọc câu nói này cô đã nghĩ, đời này có lẽ cô sẽ không phải trải qua chuyện này nữa.
Bởi vì cô tin mình đủ hiểu biết và kĩ năng sống để thấy rõ mọi chuyện.
Tuy nhiên, hôm nay ông trời lại nói cho cô biết, cô quá tự cao tự đại, tâng bốc bản thân quá rồi!
Nhớ lại khung cảnh khi nãy, cô dường như thấy được sự nực cười quanh quẩn đâu đó.
Hóa ra bản thân vẫn là ngu ngốc và mù quáng trong chuyện tình cảm như vậy! Có lẽ ở một khía cạnh nào đó cô thực sự không hợp với yêu
Một người đàn ông mà thôi không có gì to tát cả!
Hai tiếng trước, Tô Ngọc Cầm theo lời hẹn của Dương Kỳ đi đến nhà hàng mà anh đã thông báo.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, với tình trạng giao thông Bắc Kinh sợ tắc đường nên cô đã đến sớm hơn lịch hẹn hai mươi phút.
“Xin chào, không biết tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Xin chào, tôi có lịch hẹn ở đây, đây là phòng mà tôi đã đặt!” Tô Ngọc Cầm đưa ảnh cho nữ nhân viên xem.
Cô ấy gật đầu, mang theo cô về hướng đó, Tô Ngọc Cầm rảo bước theo sau.
Khi gần đến cửa phòng, Tô Ngọc Cầm cảm ơn cô ấy rồi ngỏ ý muốn tự đi, nghe vậy cô gái vui vẻ gật đầu.
Ngay giây phút cô định đẩy cửa bước vào bên trong liền truyền ra tiếng nói chuyện.
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của cô bỗng dưng dừng lại.
“Trác Y Lâm, anh yêu em! Anh thực sự chỉ yêu mình em!" Giọng nói trầm thấp quen thuộc nay lại mang theo chút triền miên da diết khiến người nghe đỏ mắt nhưng trong đó lại không có Tô Ngọc Cầm.
“Không có, từ trước đến nay đều là em.
Năm mười hai tuổi là em, hiện tại cũng là em!”
Mười hai tuổi? Tô Ngọc Cầm nhíu mày, yên lặng nghe tiếp.
“Anh… anh… ngày đó anh đã muốn nói rõ với em.
Từ trước đến nay những điều anh là đều là quan tâ m đến em, lo lắng cho em.
Anh muốn thay em xử lí toàn bộ công việc, không muốn em vất vả hay phiền lo.” Dương Kỳ xấu hổ hơi hơi đỏ mặt, không hiểu sao mình lại nghe lời Y Lâm làm thử cái trò con bò này làm gì.
Hiện tại Dương Kỳ vẫn chưa biết hành động ngu ngốc hôm nay của mình sẽ gây ra rất rất nhiều hiểu lầm phía sau cũng như làm quan hệ của hai người rơi vào bế tắc.
Bên ngoài, Tô Ngọc Cầm nghe được lời anh nói thì nhớ đến hôm trước anh kể anh có một người bạn, anh muốn xử lí công việc hộ người đó được không? Khi đó cô còn ngây thơ cho rằng người này là nam mà đồng ý.
Tô Ngọc Cầm bỗng chốc cảm thấy buồn cười đến chết lặng.
“Cô ơi!” Tiếng gọi phía sau làm Tô Ngọc Cầm giật mình lùi lại, sau đó sợ Dương Kỳ nghe thấy vội đóng cửa rồi kéo nữ phục vụ rời đi.
“Cô có sao không?” Đến góc cầu thang hai người dừng lại, nữ nhân viên thấy mặt mũi Tô Ngọc Cầm tái nhợt liền quan tâm hỏi.
Tô Ngọc Cầm lắc đầu, cố gắng mỉm cười: “Tôi không sao, cảm ơn cô! Không biết cô gọi tôi có chuyện gì?”
“À, vừa rồi cô đánh rơi chìa khóa nên tôi mang đến trả.” Nữ nhân viên đưa chìa khóa cho cô.
Tô Ngọc Cầm nhận lấy, đây là chìa khóa nhà Dương Kỳ nhưng mà hiện tại…
“Cảm ơn cô, hiện tại tôi có việc gấp xin phép đi trước!” Nói rồi cô liền theo lối thang bộ đi xuống trước anh mắt lo lắng của nữ phục vụ.
Quay trở về thực tại, Tô Ngọc Cầm tựa vào tường, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm bàn chân của mình.
Tại sao cô lại quên mất anh là ảnh đế cơ chứ? Tại sao lại nghĩ rằng sau bao chuyện đã trải qua cô có thể nhìn thấu được một người đàn ông? Có lẽ tất cả đều là do cô đã tự đề cao bản thân mình