“Chỗ này, thuộc vào quy hoạch của dự án xây dựng lần này! Tuy nhiên người dân ở đây không chịu di dời hơn nữa, đa phần là người già và trẻ nhỏ nên vấn đề này tương đối gặp khó khăn.”
“Vậy…”
“Bà nội! Ba sẽ trở về sao?” Một cậu bé với gương mặt lem nhem nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời khiến Tô Ngọc Cầm chú ý tới.
Bà nội của cậu đang ngồi trước hiên nhà đan rổ, không hề ngẩng đầu mà trả lời: “Không phải ba ba đã hứa với Tiểu Cầu rồi sao, khi mùa hoa mơ nở ba ba sẽ đến đón Tiểu Cầu về thành phố!”
Tô Ngọc Cầm đưa mắt nhìn đúng là ở phía trái góc sân có một cây mơ nhưng mà để nó có thể nở hoa thực sự có lẽ còn rất rất lâu nữa.
“Bà ơi, có phải ba ba không cần chúng ta nữa không?” Thực ra tối hôm ba ba đi ra ngoài, cậu đã nghe thấy ba và bà nội nói chuyện.
Ba chê hai người là gánh nặng khiến ba ba không thể phát triển, không thể đi học đại học làm giàu.
Vì thế ba ba muốn bỏ hai người ở đây để họ tự sinh tự diệt.
“Bảo bối của bà, sao có thể chứ!” Người bà vội vàng bỏ chiếc rổ trên tay xuống ôm cậu bé vào lòng, bàn tay nhăn nheo mang theo dấu vết của năm tháng nhẹ nhàng vuốt v e cậu.
Đứa trẻ Tiểu Cầu đó hình như cảm nhận được niềm an ủi của bà mình, cậu bé dang tay ôm chặt lấy bà nội.
Ánh mắt nhìn về phía trước vừa hay đụng phải ánh mắt của Tô Ngọc Cầm, gần như trong tích tắc, ánh mắt trở nên cảnh giác.
Cậu bé liền quay đầu thì thầm gì đó với bà mình, sau đó hai bà cháu buông nhau ra, quay người nhìn hai người.
Đình Xuyên liếc Tô Ngọc Cầm một cái rồi đứng lên chắn trước mặt cô.
Những người ở đây dường như có ác cảm với người thành phố, hai ngày hôm trước anh ta từng chứng kiến họ dùng đá và gậy gỗ đánh người.
Vì vậy, anh ta sợ bọn họ manh động làm tổn thương đến Tô Ngọc Cầm.
Nhìn bóng dáng đang đứng trước mặt mình, Tô Ngọc Cầm có chút ngỡ ngàng, sau đó như hiểu ra điều gì cô mỉm cười.
Đang lúc cô định nói không có việc gì thì tình huống bất ngờ xảy ra, bà của cậu bé bỗng chốc có hiện tượng hô hấp khó khăn, ngã lăn ra đất.
Tiểu Cầu sợ hãi vội vàng ôm bà, lay lay.
Giọng nói run run mang theo hoảng sợ tột độ khiến hai người Tô Ngọc Cầm giật mình.
“Bà nội! Bà làm sao vậy! Bà đừng làm Tiểu Cầu sợ bà nội! Bà nội!”
Tô Ngọc Cầm vội tiến lên đỡ lấy bà cụ, dấu hiệu này của bà ấy giống với bệnh tăng huyết áp vì thế cô nháy mắt với Đình Xuyên ý bảo anh ta đến đỡ bà cụ còn mình thì quay lại nói chuyện với cậu bé.
“Để chị giúp được không? Trước tiên chúng ta đưa bà nội nằm lên giường đã được không?”
Tiểu Càu dùng ánh mắt phòng bị cùng nghi ngờ nhìn hai người rồi nhìn bà nội.
Hiện tại trời đã sẩm tối, cậu đi gọi cũng không kịp vì thế liền đánh liều một phen.
Cậu gật đầu.
“Được nhưng không được làm bà nội đau nếu không sẽ không tha cho hai người!” Giọng điệu mang theo sự uy hiếp tuy không cao nhưng làm Tô Ngọc Cầm thấy rõ cậu thực sự yêu bà mình.
Nhận được sự đồng ý, Tô Ngọc Cầm vội nhìn một vòng quanh sân, thấy trong vườn có loại quả mình muốn liền vội lấy chiếc khăn tay của mình ra.
Cô chạy đến vườn vặt vài quả cà chua sau đó vắt cà chua thành nước rồi đưa đến cho bà uống.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Đình Xuyên và Tiểu Cầu cô vội giải thích: “Quả mọng có thể làm giảm nhiệt độ cơ thể và giảm huyết áp.
Ngoài ra còn có rau củ và cà chua đều có tác dụng tương tự.”
Đình Xuyên gật đầu, trong lòng lại lần nữa vì độ hiểu biết của cô mà giật mình.
Nghĩ đến gì đó, Tô Ngọc Cầm quay đầu nhìn về phía Tiểu Cầu: “Nhà em có nước ẩm không?” Cô thấy có phích nhưng không biết có nước không.
Tiểu Cầu gật đầu.
“Đình Xuyên, anh giúp tôi lấy một chậu nước nóng để bà ngâm chân!” Mẹ cô từng nói ngâm chân với nước nóng giúp máu lưu thông tốt hơn, từ đó đưa mức huyết áp dần trở lại bình thường.
Sau một hồi bận rộn, gương mặt của bà cụ cuối cùng cũng có sắc hồng.
Điều này làm cả ba thở ra một hơi.
Tình huống dần ổn định, Tô Ngọc Cầm mới có thời gian để làm quen với cậu nhóc nhỏ.
“Chào em, chị tên là Ngọc Cầm! Em có thể nói cho chị biết em tên gì được không?”
“…” Tiểu Cầu không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát cô gái trước mặt.
Trong ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khiến trái tim của Tô Ngọc Cầm có chút khó chiu.
“Hưm, vậy tối nay em để chị ở lại đây coi như trả ơn lần này sau đó chúng ta không ai nợ ai! Thế nào?” Tuy bà cụ đã bình thường trở lại nhưng cô sợ đêm tối và lại xảy ra chuyện một mình cậu bé không thể xoay sở.
Cậu bé liếc nhìn bà nội đang nằm trên giường, cậu biết người trước mặt mình đã giúp cậu cứu bà nội vì thế liền gật đầu.
Tô Ngọc Cầm thấy vậy, khẽ cười một tiếng.
Trước hết, cô lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt, muốn lau mặt cho cậu.
“Giờ chúng ta lau mặt trước!”
Đình Xuyên thấy vậy sợ bẩn tay cô muốn nhận lấy