Vậy là Tô Ngọc Cầm đã ở lại nhà Tiểu Cầu hơn ba ngày, bà nội của cậu bé đã đỡ hơn rất nhiều.
Bác sĩ nói rằng bà của Tiểu Cầu có tiền sử bệnh cao huyết áp nên cần cẩn thận hơn trong việc ăn uống và nếu có thể cần thay đổi môi trường sống tốt hơn.
Nghe vậy, Tô Ngọc Cầm nghĩ đến gần thôn nhà Tiểu Cầu đều đang thuộc vào diện quy hoạch mức độ ô nhiễm bụi khá cao.
Cô muốn nói gì đó với bà nhưng lại không biết mở lời ra sao.
Hơn ba ngày sống chung, cô biết được kha khá về tình hình nhà Tiểu Cầu.
Ba cậu bé bỏ đi thành phố làm đã hơn một năm chưa từng quay trở lại.
Mẹ cậu thì đã mất cách đây hai năm nên trong nhà chỉ có hai bà cháu sống nương tựa vào nhau.
Cô xoa đầu Tiểu Cầu đang ngồi vẽ tranh bên cạnh, đã sáu tuổi nhưng cậu bé vẫn chưa được đi học.
Thông qua ánh đèn mơ nhạt, Tô Ngọc Cầm bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
“Tiểu Cầu, em có muốn…”
Tô Ngọc Cầm chưa kịp nói hết câu phía bên ngoài đã vang lên tiếng ầm ầm rất lớn kèm theo đó là tiếng gió.
Cô giật mình nhìn ra ngoài, cây theo gió mà lay động, bầu trời không biết từ lúc nào mà tối sầm lại những đám mây lớn kéo đến che khuất ánh trăng.
“Chị Ngọc Cầm, hình như trời sắp mưa! Chị mua về nhà đi!” Tiểu Cầu lo lắng nhìn ra ngoài rồi nhìn bà nội đang nằm ngủ.
Bởi vì đã già nên bà thường ngủ rất sớm.
Bỗng nhiên Tiểu Cầu nghĩ đến gì đó, vội vàng trèo xuống giường đi về phía phòng bếp.
Tô Ngọc Cầm thấy vậy cũng vội vã chạy theo.
Chỉ thấy cậu bé kéo từ trong góc bếp ra hai chiếc vải bạt.
“Em đem nó đi đâu? Để chị giúp!” Tô Ngọc Cầm tiến đến đỡ lấy tấm bạt từ trên tay cậu bé.
“Đùng đoàng!” Một tiếng sấm lớn bất chợp vang lên, ngay sau đó mưa to ùn ùn kéo đến khiến cả hai bất ngờ liếc nhìn nhau.
“Chị Ngọc Cầm, trời muốn mưa!”
“Đúng vậy!” Không hiểu sao lúc này trong lòng Tô Ngọc Cầm dâng lên một nỗi bất an cực kì lớn.
Cô không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nhưng mỗi lần cô có dự cảm này nó đều không tốt.
Nghĩ vậy, Tô Ngọc Cầm quyết định muốn nhân lúc trời vừa mưa mang Tiểu Cầu và bà nội của cậu bé rời đi.
Tô Ngọc Cầm ngay lập tức hành động, cô nhấc bổng Tiểu Cầu lên, ra hiệu cho cậu bé ôm chặt lấy mình.
Cả hai đi về phía phòng ngủ của bà nội nhưng mà lúc này bỗng xảy ra tình huống bất ngờ.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, thanh xà ngang bỗng nhiên rơi xuống chặn ngay cửa vào phòng ngủ.
“Không tốt! Tiểu Cầu, chúng ta mau đến nhà chị!” Một tia sáng lóe lên, Tô Ngọc Cầm biết mình đã bỏ qua điều gì.
Cách nhà của Tiểu Cầu hơn một trăm mét chính là một ngọn núi lớn.
Mà chủ của ngọn núi đã bán nó cho nhà nước, sáng hôm nay, họ đã cho người đến san lấp nó.
Hiện tại mưa to kèm gió lớn, tình huống xấu nhất có thể xảy ra chính là đá lở.
Dường như ông trời muốn chứng thực suy nghĩ trong đầu Tô Ngọc Cầm là đúng, cả hai người liền thông qua cửa sổ vừa bị gió to làm mở tung, một hòn đá hơn lăn xuống với tốc độ cực nhanh.
“Bà nội, bà nội, bà dậy chưa? Mau trả lời Tiểu Cầu!” Tiểu Cầu giãy giụa muốn đi xuống.
Cậu nhớ đến đêm mưa kinh hoàng hai năm trước đã cướp mất mẹ mình.
Cậu sợ chuyện này lần nữa diễn ra, cướp đi người thân duy nhất của mình.
Cậu bé tránh thoát Tô Ngọc Cầm, chạy lên phía trước nhưng mái nhà bị thủng kèm theo vụn của tấm lợp khiến Tiểu Cầu khó khăn tiến về phía trước.
“Tiểu Cầu, chị giúp em!” Tô Ngọc Cầm quay người liền thấy Tiểu Cầu đang gắng sức đẩy cửa.
Nghĩ đến bà nội cậu còn ở đó, cô vội tiến lên giúp đỡ.
Tuy nhiên bên trong giống như có cái gì đó chặn lại, cánh của vốn bình thường chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể mở lúc này lại như tường thành vững chắc không cách bào lay động nó.
“Chị Ngọc Cầm! Bà nội! Bà nội còn ở bên trong!” Âm thanh của Tiểu Cầu trở nên run rẩy nhưng cậu không dám khóc, cậu nhớ mẹ từng nói khóc lóc sẽ mang đến sự xui xẻo.
Cậu không muốn điều đó xảy ra.
“Được! Đừng lo, chúng ta nhất định sẽ mở được!” Tô Ngọc Cầm nhíu mày, cô nhìn về thanh gỗ nằm ở phía xa, trầm tư một lát sau đó chạy lại cố hết sức nâng nó lên.
“Tiểu Cầu, em mau tránh ra!” Cô muốn dùng thanh gỗ này làm đòn bẩy, phá hủy cánh cửa.
Sau khi xoay xoay bảy bảy bốn mươi chín lần, Tô Ngọc Cầm cũng chèn được thành gỗ vào khe cửa, sau đó cô dùng một lực thật mạnh đập xuống.
Tuy rằng không thể lập tức phá vỡ nhưng cánh cửa có dấu hiệu lung lay.
Sau vài ba lần cố gắng một tiếng rầm vang lên nhưng cảnh tượng trước mặt này khiến cô chết lặng.
“Bà nội!!!” Tiếng hét đau đớn, khổ sở của Tiểu Cầu vang lên làm cô giật mình.
Giờ đây chỉ thấy bà nội của Tiểu Cầu nằm ở sàn nhà, trên lưng bà một thanh gỗ to và dài xung quanh chính là vụn đá lớn.
Dường như vừa rồi, tảng đá rơi xuống không may trúng người bà.
Mưa lớn thấm ướt quần áo khiến cơ thể bà lạnh ngắt, Tô Ngọc Cầm vội vàng đỡ thanh gỗ ra nhưng vừa chạm vào bà đã hừ hừ đau đớn.
“Bà nội… bà làm sao vậy? Bà… bà nội… bà đừng làm Tiểu Cầu sợ!” Dù sao cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, cho dù có mạng mẽ đến