“Tại sao em lại bị thương vậy? Tại sao không gọi cho anh?”
Đúng trước câu hỏi của Lâm Thạch, Tô Ngọc Cầm cứ ngỡ rằng bản thân bị lãng tai.
Vô không hiểu mạch não của Lâm Thạch được kết cấu bằng gì.
Chẳng lẽ chuyện ngày hôm đó hặc vẫn chưa hiểu gì sao?
Tại sao kiếp trước cô lại yêu một người như anh ta, chẳng lẽ kiếp đó Lâm Thạch chính là kiếp nạn ông trời phái xuống để cô biết bản thân mình từng ngu ngốc và buồn cười như nào? Suy nghĩ trong đầu Tô Ngọc Cầm bay cao bay xa hoàn toàn không để ý tới ánh mắt và câu hỏi của Lâm Thạch.
Hắn ta thấy vậy trong lòng có chút tức giận nhưng nghĩ đến cô đang bị thương hơn nữa không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều có cảm giác bản thân thiếu cô cái gì đó.
Ngoài ra hắn còn có cảm giác nếu không làm cô ở bên cạnh mình, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng.
“Ngọc Cầm, em…”
“Lâm thiếu, chúng tôi đang bận vì vậy xin mời anh tránh đường!” Dương Kỳ cắt ngang lời của Lâm Thạch, cái tên này tại sao như chó không mắt vậy? Không nói vậy thực sự sỉ nhục con chó rồi, chó à, thực xin lỗi!
Trên trần đời này hắn chưa từng gặp người nào luôn tự chui đầu vào họng súng như vậy! Có lẽ anh nên tặng cho hắn thêm nhiều món quà nữa mới được!
“Dương Kỳ, xem ra anh rất thích xía vào chuyện của tôi!”
“Lâm thiếu, anh lại nhầm rồi! Là anh! Anh mới chính là người cản trở tôi và bạn gái tôi đi dạo!”
“Mày có muốn nếm thử cảm giác phong sát không?”
“Ha ha ha! Mỏi mắt mong chờ!”
“Mày! Được lắm! Chờ xem!”
Đang lúc hắn còn muốn nói gì tiếp thì điện thoại của hắn reo lên.
Lâm Thạch nhíu mày, ấn nghe nhưng mà vừa nghe sắc mặt hắn lập tức thay đổi trở nên vô cùng u ám.
Lâm Thạch không ngờ được việc hắn yêu cầu gỡ toàn bộ video chuyện hắn và nữ sinh kia lại bị từ chối, không chỉ một mà tất cả các nhà đài đều không đồng ý.
Việc này làm Lâm Thạch bỗng nhận ra, có lẽ người đứng sau chuyện này không phải chỉ đơn giản lag một mình Trương Á Đồng.
Nhận thức được điều này, Lâm Thạch bỗng có chút sởn gai ốc.
Hắn không nghĩ ra được hắn đã đắc tội với người nào có thế lực lớn như vậy?
“Ông… ông… chủ…”
Phía đầu dây bên kia lại tiếp tục truyền đến tiếng nói run rẩy của trợ lý.
Nghe đến đây, cảm giác bất an của Lâm Thạch lại dâng lên, chẳng lẽ còn có chuyện kinh khủng hơn nữa.
Hắn liếc nhìn về phía Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm rồi đi về phía trước ba bước: “Mau nói đi!”
“Chuyện khai thác tối hôm