Lâm Thạch nhìn Tô Ngọc Cầm xinh đẹp phía trước, hắn liền nhớ tới tin tức mấy ngày trước, tin tức này khiến hắn cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục vì thế trong đầu hắn xuất hiện một âm mưu kinh tởm khác.
Hắn muốn chiếm lấy Tô Ngọc Cầm khiến cô quỳ xuống dưới chân hắn, cầu xin hắn.
Vì thế trong đầu hắn liền xuất hiện một âm mưu kinh tởm.
Hắn ra mắt cho trợ lý đến gần rồi phân phó gì đó.
Chỉ thấy người đàn ông kia gật đầu rồi đi ra ngoài hội trường.
Tuy nhiên Lâm Thạch không biết chính là cái gì cũng luôn luôn có ngoại lệ.
Con người càng như vậy, ngoại lệ sẽ càng nhiều.
Đôi lúc cố chấp cái gì đó càng khiến cho bản thân trở nên tồi tệ.
“Ngọc Cầm, chúng ta lại gặp lại rồi!” Lâm Thạch chỉnh trang lại trang phục tiến về phía Tô Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm không dấu vết nhíu mày, người này sao lại có dáng vẻ tự quen thuộc như thế.
Chẳng lẽ hắn không có mặt mũi sao? Nhớ tới hiện tại Lâm gia vẫn đang lao đao vì chuyện xây dựng lần trước mà hắn lại như không có việc gì, Tô Ngọc Cầm càng cảm thấy kiếp trước mắt bản thân đúng là bị mù mà.
Đúng lúc này, người hầu bưng nước đi ra ngoài.
Tô Ngọc Cầm tiện tay lấy ly nước khẽ gật đầu một cái rồi rời đi.
Lâm Thạch nhìn bóng lưng xinh đẹp yểu điệu của cô trong mắt hiện lên tia thành công.
Bên này, sau khi đi đến hoa viên thì một người người phục vụ đến nói với Tô Ngọc Cầm là Tống Nhu tìm cô.
Cô không hề nghi ngờ mà đi theo nhưng càng đi thì cô càng cảm thấy không đúng.
Đây là hướng đi nhà kho chứ không phải là hướng vào hội trường.
Đang lúc cô định xoay người lại hỏi thì bị người phụ nữ kia đẩy mạnh vào phòng chứa đồ.
“Cô làm gì vậy? Mau mở cửa, mở cửa!” Tô Ngọc Cầm đập cửa, muốn mở cửa thì lại phát hiện ra nó đã bị khóa từ bên ngoài.
Cô lại không mang điện thoại điều này càng làm cô sốt ruột.
“Có ai ở ngoài không? Mau giúp tôi với!” Nơi này bình thường rất ít người đi qua, không biết có ai có thể nghe thấy cô nói hay không.
Càng ở lâu Tô Ngọc Cầm càng cảm thấy cơ thể khó chịu.
Toàn thân như có một một ngọn lửa muốn đốt cháy cô.
Hiện tại cô chỉ muốn tìm một thứ gì đó mát mẻ để xoa dịu sự khô nóng đang dâng lên trong cơ thể mình.
“Ưm… Nóng quá…” Cô cố gắng cởi bỏ áo khoác trên người.
Số lý trí còn sót lại nói cho cô biết, cô bị tính kế.
Nhưng cô từ khi bước vào chưa từng… lúc này Tô Ngọc Cầm nhớ đến ly nước kia, ban đầu cô còn thắc mắc tại sao nó chỉ có một cốc, xem ra hiện tại cô đã hiểu rõ.
Chỉ là… ai là người hại cô?
Cơ thể càng ngày càng nóng lên, dựa trên những biểu hiện của cơ thể cô biết bản thân bị hạ thuốc.
Nhận thức được điều này khiến một người bình tĩnh như Tô Ngọc Cầm trở nên gấp gáp: Đáng chết!”
Tô Ngọc Cầm chống đỡ đi ra ngoài muốn tiếp tục đập cửa thì lúc này cánh cửa bỗng bất ngờ mở ra.
Cô vui sướng ngẩng đầu cho rằng người giúp việc đã trở lại nhưng không ngờ lại là một gương mặt vô cùng xa lạ.
Cô nhân lúc anh ta không để ý cấu mạnh vào đùi mình để bản thân tỉnh táo lại.
“Cứu… cứu tôi…” Nhưng khi thấy rõ gương mặt kia lời nói của cô như bị mắc nghẹn trong cổ họng, không cách nào nói tiếp.
Cô hít một hơi thật sâu lùi về phía sau hai bước muốn giữ khoảng cách với hắn ta.
Lâm Thạch nhìn Tô Ngọc Cầm lúc này tuy gương mặt hơi đỏ ửng nhưng thần trí vẫn rất rõ ràng.
Điều này làm hắn hơi nghi ngờ, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ, dấu răng hiện rõ trên đó làm hắn biết cô đang giả vờ.
Chính vì thế Lâm Thạch cười cười.
“Được, anh sẽ giúp em!” Nói xong không đợi Tô Ngọc Cầm phản ứng liền giang tay ôm cô vào lòng.
Sau đó nhanh chóng bước vào phòng, đóng cửa lại.
“Lâm Thạch, anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!” Việc đến nước này làm sao mà Tô Ngọc Cầm còn không biết là do Lâm Thạch bày mưu tính kế.
Cô thầm mắng một câu trong lòng đê tiện, đồng thời trong lòng bắt