Lâm Thạch vội vàng tiến lên phía trước, giọng nói không tự giác được mà mang theo quan tâm: “Ngọc Cầm sao em lại ở đây? Em lại bị thương ư? Tại sao không gọi cho anh?” Chính bản thân hắn cũng không biết vì sao mỗi lần Tô Ngọc Cầm gặp chuyện hắn lại sốt sáng như vậy.
Cảm giác ấy như thể trái tim bị cứa vào cho dù đã cố gắng gạt bỏ nó nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy cô thì cảm giác ấy lại không tự giác được mà xuất hiện.
Hơn thế nữa khi nhìn thấy cô cùng Dương Kỳ đứng cạnh nhau, hắn dường như cảm thấy bị đe dọa, cảm thấy người này sẽ mang thứ quý giá nhất của hắn rời đi không những thế còn làm cho hắn rơi vào cảm giác vạn kiếp bất phục.
Đứng trước câu hỏi của Lâm Thạch, Tô Ngọc Cầm cứ ngỡ rằng bản thân bị lãng tai.
Cô không hiểu mạch não của Lâm Thạch được kết cấu bằng gì.
Chẳng lẽ chuyện ngày hôm đó hắn vẫn chưa hiểu gì sao?
Hơn nữa hiện tại, hắn gây ra chuyện lớn như vậy sao trên mặt hắn là chẳng có chút bất an hay lo lắng gì? Do hắn che giấu quá giỏi hay là do cô không biết cách nhìn người.
Tại sao kiếp trước cô lại yêu một người như hắn ta, chẳng lẽ kiếp đó Lâm Thạch chính là kiếp nạn ông trời phái xuống để cô biết bản thân mình từng ngu ngốc và buồn cười như nào? Suy nghĩ trong đầu Tô Ngọc Cầm bay cao bay xa hoàn toàn không để ý tới ánh mắt và câu hỏi của Lâm Thạch.
Hắn ta thấy vậy trong lòng có chút tức giận nhưng nghĩ đến cô đang bị thương hơn nữa không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều có cảm giác bản thân thiếu cô cái gì đó.
Nhưng nhớ đến cô bị thương hắn quyết định không so đo với cô làm gì, vì thế Lâm Thạch lần nữa mỉm cười nói: “Ngọc Cầm, em…”
“Lâm thiếu, chúng tôi đang bận vì vậy xin mời anh tránh đường!” Dương Kỳ cắt ngang lời của Lâm Thạch, cái tên này tại sao như chó không mắt vậy? Không nói vậy thực sự sỉ nhục con chó rồi, chó à, thực xin lỗi! Trên trần đời này anh chưa từng gặp người nào luôn tự chui đầu vào họng súng như vậy! Có lẽ anh nên tặng cho hắn thêm nhiều món quà nữa mới được!
Lâm Thạch cau mày nhìn về phía Dương Kỳ, cảm thấy tên này ba lần bảy lượt chống đối hắn.
Chẳng lẽ anh ta không biết chỉ cần hắn búng tay một cái tất cả những thứ mà anh ta dùng gần nửa đời người gây dựng sẽ không còn gì nữa sao?
“Dương Kỳ, xem ra anh rất thích xía vào chuyện của tôi!” Ánh mắt Lâm Thạch thay đổi, cười như không cười hỏi Dương Kỳ.
Trong lòng hắn lại xuất hiện ý nghĩ Dương Kỳ thật giống ông ngoại của hắn, đặc biệt là lúc anh ta nghiêm túc mà nhìn Tô Ngọc Cầm.
Cử chỉ, hành động ấy giống hệt lúc ông ngoại ở cạnh bà ngoại.
Nhưng mà hắn nhanh chóng lắc đầu, cho rằng bản thân nghĩ nhiều, chẳng lẽ bản thân có anh họ mà lại không biết sao? Điều này không phải thực sự rất rất nực cười?
Dương Kỳ thấy vậy, cười một tiếng, chầm chậm chỉnh lại chăn trên chân Tô Ngọc Cầm rồi mới nhìn về phía Lâm Thạch.
Anh thực sự không biết Lâm Thạch lấy đâu ra can đảm để nói điều này.
Có lẽ hắn vẫn chưa biết được, người cha yêu quý của hắn còn một đứa con riêng khác, chuẩn bị đá hắn ra chuồng gà lấy hết mọi công sức của hắn nên hắn mới có thời gian ở đây nói dóc như vậy!
Anh xoa đầu Tiểu Cầu một cái rồi nói: “Lâm thiếu, anh lại nhầm rồi! Là anh! Anh mới chính là người cản trở tôi và bạn gái tôi đi dạo!”
Câu nói của Dương Kỳ vô cùng bình thường nhưng lọt vào tai của Lâm Thạch lại trở thành thách thức khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
Lâm Thạch ghé sát lại gần Dương Kỳ, lạnh lùng nói: “Mày có muốn nếm thử cảm giác phong sát không?”
Dương Kỳ cười khẽ, giọng nói mang theo sự mong chờ khó giấu: “Ha ha ha! Mỏi mắt mong chờ!”
“Mày! Được lắm! Chờ xem!” Lâm Thạch bị lời nói của Dương Kỳ làm cho điên tiết, hắn nắm chặt tay lùi lại dùng ánh mắt đen thẫm mang theo sát khí nhìn Dương Kỳ.
Đang lúc hắn còn muốn nói gì tiếp thì điện thoại của hắn reo lên.
Lâm Thạch nhíu mày, ấn nghe nhưng mà vừa nghe sắc mặt hắn lập tức thay đổi trở nên vô cùng u ám.
Lâm Thạch không ngờ được việc hắn yêu cầu gỡ toàn bộ video chuyện hắn và nữ sinh kia lại bị từ chối, không chỉ một mà tất cả các nhà đài đều không đồng ý.
Việc này làm Lâm Thạch bỗng nhận ra, có lẽ người đứng sau chuyện này không phải chỉ đơn giản là một mình Trương Á Đồng.
Nhận thức được điều này, Lâm Thạch bỗng có chút sởn gai ốc.
Hắn không nghĩ ra được hắn đã đắc tội với người nào có thế lực lớn như vậy?
“Ông… ông… chủ…” Phía đầu dây bên kia lại tiếp tục truyền đến tiếng nói run rẩy của trợ lý.
Nghe đến đây, cảm giác bất an của Lâm Thạch lại dâng lên, chẳng lẽ còn có chuyện kinh khủng hơn nữa.
Hắn liếc nhìn về phía Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm rồi đi về phía trước ba bước: “Mau nói đi!”
“Chuyện khai thác tối hôm đó đã bị phía trên biết!”
Tin tức này đối với Lâm Thạch mà nói đúng là sét đánh ngang tai.
Lúc này Lâm Thạch hoàn toàn không còn tâm trạng nào