“Không phải như…”
“Đúng vậy!” Tô Ngọc Cầm chưa kịp nói Dương Kỳ đã cắt lời.
Tô Ngọc Cầm khó hiểu không biết Dương Kỳ định làm gì.
Hai người hai mắt đối diện nhau không nói gì.
Một lúc lâu, Tống Nhu cũng lấy lại tinh thần.
Vốn dĩ ban đầu chị định phủ nhận bởi quan hệ của Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm tuy tốt nhưng cũng k thân thiết đến vậy nhưng hiện tại chị không dám chắc.
Vì vậy chị chỉ có thể bình tĩnh trở lại cùng với hai người nói chuyện cẩn thận lại.
“Rốt cuộc mối quan hệ của hai đứa là như thế nào? Chuyện này hai đứa muốn giải quyết như thế nào?”
“Em muốn công khai!” Dương Kỳ rời mắt khỏi Tô Ngọc Cầm nhìn về phía Tống Nhu nói.
Ánh mắt mang theo sự kiên định cùng chút mong chờ.
“Công khai?” Tống Nhu đưa mắt nhìn về phía Tô Ngọc Cầm, dù sao đi chăng nữa chị vẫn là quản lý của Ngọc Cầm.
Chị vẫn mong giải quyết mọi chuyện theo hướng có lợi cho Ngọc Cầm.
“Em thấy thế nào?” Việc đến nước này sao Tống Nhu còn không hiểu hai người có mối quan hệ như thế nào.
Dù sao chị cũng cùng Tô Ngọc Cầm đi đến tận bây giờ.
Chị hiểu rất rõ nếu công khai mối quan hệ này thì cả hai đều sẽ bất lợi.
Hơn thế nữa rất nhiều người sẽ cho rằng Tô Ngọc Cầm muốn lợi dụng Dương Kỳ để leo lên vì thế chị có chút không muốn công bố.
“Chuyện này…” Tô Ngọc Cầm đưa mắt nhìn về phía Dương Kỳ, vừa hay lại đụng phải ánh mắt chăm chú của anh cô liền có chút buồn cười.
Cô hiểu ý của chị Tống Nhu, Dương Kỳ có lẽ cũng hiểu nên mới dùng ánh mắt là lạ như vậy nhìn cô.
Lúc này, Dương Kỳ thực sự không khác một đứa trẻ là bao.
“Anh muốn công khai!” Dù sao tình cảm của hai người cũng đã xác định rõ ràng, tuy rằng hai bên gia đình chưa gặp mặt nhưng cô vẫn muốn thử một lần xem sao!
“Đúng!” Anh gật đầu, được công khai mối quan hệ với cô là điều mà anh luôn mong muốn.
Đây chính là điều mà anh muốn làm nhất ở kiếp này.
Nó giống như khẳng định cô thuộc về anh.
“Không sợ bị mắng?” Tô Ngọc Cầm hỏi.
Chuyện này bị lộ ra nhất định