Đúng là sự tồn tại của một vài người là để nhắc nhở bạn đừng bao giờ trở thành kiểu người như thế! Tô Ngọc Cầm nhìn Thời Nguyệt đang làm khùng làm điên trước mặt mình liền cảm thấy thật nực cười.
Rõ ràng không có bất cứ người nào nhắc đến chuyện vì sao cô ta lại được chọn làm nữ chính nhưng cô ta lại cứ một hai phải nhắc tới.
Thời Nguyệt chẳng lẽ không để ý tới sắc mặt của đạo diễn Vương không khác đít nồi là bao?
Thật là có những người luôn muốn tỏ vẻ bản thân mình thông minh nhưng trong mắt người khác lại chẳng khác kẻ ngốc là bao.
“Chị Ngọc Cầm, em nói có đúng không?” Thời Nguyệt mỉm cười nhìn về phía Tô Ngọc Cầm.
Ở chỗ người khác không nhìn thấy ánh mắt mang theo thách thức.
Khi cô ta cho rằng Tô Ngọc Cầm sẽ không dám nói gì thì bỗng nhiên thấy Tô Ngọc Cầm quay đầu nhìn về phía cô ta, cười như không cười.
“Việc này chị nghĩ đạo diễn Vương hiểu rõ nhất, mỗi vai diễn cần sự phù hợp chứ không phải thích hay không! Hơn nữa…” Cô quay đầu nhìn về phía mọi người ở dưới, rất nhiều máy quay nhanh chóng chuyển hướng về phía Tô Ngọc Cầm.
“Không phải Lạc Lung Ái ngày mai sẽ phát sóng sao? Chỉ cần mọi người theo dõi nhất định không phải sẽ biết đáp án tại sao diễn viên này lại được chọn vào vai diễn kia!”
Câu trả lời của Tô Ngọc Cầm khiến những phóng viên có mặt ở buổi họp báo không khỏi cảm thán độ nhanh nhạy cùng tinh tế trong câu trả lời của cô.
Nghe có vẻ đơn giản nhưng lại rời xa chủ đề tránh gây tranh cãi, hơn thế nữa còn giúp khán giả tò mò về bộ phim.
“Chị…” Gương mặt Thời Nguyệt cứng đờ, cô ta cũng nhận ra được lời nói của mình không đúng.
Hiện tại lại ném cơ hội tốt như vậy cho Tô Ngọc Cầm khiến cô ta ăn điểm trong mắt mọi người càng khiến Thời Nguyệt hối hận.
Cô ta muốn nói gì đó để cứu nguy nhưng lại vị đạo diễn Vương cắt ngang, trong lòng ông ta đang vô cùng tức giận.
Nếu Thời Nguyệt dám làm hòng buổi lễ công chiếu phim của ông ta, ông ta sẽ không tha cho cô ta.
Cho dù có Lâm gia đứng sau thì ông cũng không phải một quả hồng mềm.
“Các vị, chúng ta cùng nhau xem trailer của bộ phim nào! Tôi tin rằng nó rất đáng với công sức mọi người chờ đợi!”
Đạo diễn Vương vừa dứt lời, đèn trong phòng đều tắt.
Tất cả ánh sáng tập trung vào màn chiều phía sau lưng dàn diễn viên.
Mọi người quay người lại chờ đợi.
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một cô gái nhỏ đi dưới tán anh đào, cả người mặc bộ đồ màu xanh dương nhạt trong trẻo và vô cùng ngây thơ, giữa trán điểm một chấm đỏ vô cùng xinh đẹp.
[Au, au, au! Tôi muốn rút lại lời nói trước khi Tô Ngọc