*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. không có anh, à..
ý của tôi là, bản thân tôi như thế này, hẳn là sẽ không đụng chạm vào ai đâu, cho nên tôi cảm thấy..
Tôi là một người tốt..
Những vệ sĩ kia dùng để bảo vệ ngài Hoắc thì hay hơn..
Một mình tôi vẫn ổn...”
Lời của cô vô cùng hoảng loạn, nghe có vẻ hơi nhọc nhằn.
Nhưng dường như Hoắc Hoành lại nghe ra ý tứ sâu xa gì trong những lời cô nói
Cô gái nhỏ này lại có âm mưu gì nữa đây? Anh ta vòng xe lăn trở lại, vẻ mặt không thay đổi, khóe môi hơi nhếch lên, “Rốt cuộc là cô muốn nói gì? Cô cứ nói thẳng ra.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta, cuối cùng nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Chúng ta..
tốt nhất đừng3thể này.” “Ồ? Thế này là thế nào?” Độ cong của khóe miệng anh ta lớn hơn một chút
“Thì là đưa đón, bảo vệ, nấu cơm gì đó, dù sao tôi và ngài Hoắc cũng không có quan hệ gì cả.” Nhiếp Nhiên gục đầu xuống, bàn tay túm chặt góc áo
Đáy mắt Hoắc Hoành chớp động ý cười, anh ta trêu đùa, “Cho nên giờ cô đang đòi hỏi tội danh phận đúng không?” Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy anh ta hiểu lầm thì lập tức nói: “Không, không phải! Ý tôi là, sau này đừng gặp nhau nữa!” Khoảnh khắc này, nụ cười của Hoắc Hoành vụt tắt
“Lại là lạt mềm buộc chặt ư?” Anh ta nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chợt lạnh, “Diệp Lan, cô có biết, trò1chơi này nếu mà chơi đến mức quá đáng thì sẽ không còn thú vị nữa không?”
Không hiểu sao khi Nhiếp Nhiên nghe thấy anh ta nói tới hai chữ “trò chơi”, cô thoáng có cảm giác giọng điệu và ánh mắt của anh ta không giống như lúc bình thường.
Đầu óc cô đột nhiên nặng nề
Nhiếp Nhiên cố gắng bình tầm lại, thẳng thắn lắc đầu, “Không phải!”
Từ đầu tới cuối cô đều không có ý gì với Hoắc Hoành, nên cũng sẽ không có kiểu như anh ta vừa nói.
Sao người này lại tự mình đa tình thế chứ!
Không khí trong phòng nhất thời chìm vào yên lặng.
Một hồi lâu sau, Hoắc Hoành lại nói, giọng điệu trầm thấp, “Tôi có thể biết lý do không?”
Nhiếp Nhiên lập tức
nói8ra những lời mà mình đã chuẩn bị sẵn, “Tôi trở thành con tin bị thương nằm trên bàn giải phẫu, nhìn thấy anh rút súng giữa đường dọa dẫm đám lưu manh, giờ lại bởi vì tôi bắn súng nên bị anh cho người bảo vệ 24/24 giờ, những chuyện này không giống với cuộc sống suốt mười bảy năm qua của tôi
Tôi..
không thích những ngày như thế, rất không thích!”
Cô nhìn Hoắc Hoành dường như không có phản ứng gì, tưởng anh ta sẽ nổi giận nên ra vẻ sợ hãi rụt cổ vào, “Xin..
xin lỗi anh..
Tôi chỉ muốn..
chỉ muốn trở lại cuộc sống trước kia, tuy rằng bình thản nhưng không hề có lo lắng hay sợ hãi gì.”
Giả, là giả, cô đang đóng kịch thôi, cô đang nói9dối! Trong đầu Hoắc Hoành xuất hiện vô số lời tự nhắc nhở, nói rằng những gì cô đang nói với anh ta chỉ là đóng kịch, là nói dối.
Anh ta cực kỳ rõ ràng, cô gái chân trần cầm thanh dao găm lạnh lùng sắc bén ở trong phòng chứa đồ ngày ấy, trong mắt cô tràn ngập sự sắc bén và sát ý
Nhưng mà những lời nhắc nhở ấy lại âm thầm sụp đổ một mảng khi nhìn thấy trong đáy mắt cô có một tầng hơi nước mỏng manh, long lanh chậm rãi dâng lên
Từ lúc mới gặp cho tới bây giờ chỉ qua mấy tháng, anh ta đã cài đặt vô số vật cản, bẫy, thậm chí là nguy hiểm, nhưng chưa từng thấy hốc mắt cô ướt7át như thế này bao giờ
Trong cơn hoảng hốt như một cái chớp mắt, Hoắc Hoành như cảm nhận được trái tim mình có rút
Giống như cô thật sự chỉ là một thiếu nữ vô tội trong thế giới ồn ào, mạnh mẽ này, chỉ vì anh ta mà bị kéo vào hoàn cảnh tràn ngập khói thuốc súng và giết chóc
Ngày đó, tình cảnh ở trong phòng chứa đồ lúc đó giống như chỉ là một giấc mơ của anh ta mà thôi.