Chiếc xe lao nhanh dưới màn đêm.
Trên đường trở về, Hoắc Hoành hỏi người bên cạnh, “Hay là em về cùng với anh đi?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, từ chối đề nghị của anh, “Không được, dù sao thì tháng sau mới bắt đầu bàn bạc chuyện vũ khí đạn dược, tháng sau em về là được rồi.”
“Em chỉ nghĩ đến vũ khí đạn dược, không nghĩ đến anh chút nào à?” Hoắc Hoành buồn bực nói.
Thật ra ý trong lời nói của anh là muốn mấy ngày nay cô ở bên anh, dù sao anh cũng sắp phải đi rồi, về cơ bản là một tháng tới sẽ không gặp nhau.
Không biết cô gái này ngốc thật hay là giả ngốc mà không nghe ra lời mình, lại còn nhanh chóng dứt khoát từ chối đến thế.
Chẳng lẽ cô không nhớ mình sao?
Vốn dĩ anh còn tưởng bở rằng khi mình sắp đi rồi, cô nhất định sẽ ở bên cạnh mình, đến lúc đó… ha ha ha…
Nhưng ai ngờ cô gái này lại khác người như vậy.
Cảm nhận được sự ai oán nồng nặc của người đàn ông bên cạnh, Nhiếp Nhiên nghi ngờ hỏi: “Nghĩ đến anh cái gì?”
Cô gái này lại hỏi anh nghĩ đến anh cái gì?!
Hoắc Hoành chỉ cảm thấy ngực mình tưng tức khó chịu.
Một lúc lâu sau, anh mới hậm hực nói: “Ngày kia anh đi rồi, chẳng lẽ em không muốn ở bên anh à?”
Nhiếp Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu ngay ý đồ của anh, cô cười khẩy, “Không cần đâu, em sợ ở bên anh hai ngày, đến lúc đó anh nhũn chân lên máy bay thì còn tinh lực gì đấu trí đấu dũng với người ta nữa.”
Nghe cô khiêu khích như vậy, Hoắc Hoành khẽ híp đôi mắt thâm sâu lại.
Chuyện này liên quan đến vấn đề tự tôn của đàn ông đấy.
Anh chậm rãi quay đầu sang nhìn Nhiếp Nhiên, trong giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ nguy hiểm, “Em chắc chắn chứ? Hay là chúng ta thử xem, thế nào?”
Vừa rồi là anh quan tâm đến sức khỏe của cô nên mới không làm lần thứ hai, nhưng ai ngờ cô gái này lại dám nghi ngờ mình!
Vì thế, nói là làm, anh lại tìm một nơi yên tĩnh gần đó để chuẩn bị thể hiện.
Nhiếp Nhiên thấy anh định dừng xe, lại thấy mình bị nhốt trong xe, căn bản không đấu lại anh liền nhanh trí xoa dịu: “Muộn lắm rồi, huấn luyện hôm nay của em vẫn chưa kết thúc, mau lái xe đưa em về đi.”
Nhưng Hoắc Hoành không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, anh cong khóe miệng lên cười, ý tứ nói: “Việc huấn luyện của em không phải vừa rồi đã xong hết rồi sao?”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức trở nên khó coi. Con ngươi của cô u ám lại, Hoắc Hoành đột nhiên phát hiện hình như cô không thích nói chuyện này.
Là bởi vì xấu hổ à?
Ừm, xem ra cô vẫn có chút thẹn thùng của con gái.
Hoắc Hoành cười thầm trong lòng, không tiếp tục trêu cô nữa.
Nhưng anh không biết là suy nghĩ này hoàn toàn bị lật đổ trong tương lai không xa.
Anh ôn hòa mềm mỏng nói: “Cùng anh về đi, ngày kia anh phải đi rồi, phải một tháng sau mới gặp được nhau, một tháng không gặp chẳng lẽ em không nhớ anh à? Hơn nữa ngày anh đi em không định tiễn anh lên máy bay à?”
Anh hạ thấp mình như vậy, trong giọng nói lại có chút lấy lòng.
Nhiếp Nhiên có thể lạnh nhạt với người khác, nhưng anh thì…
Cô thật sự không làm gì được.
Hình như sau khi trải qua chuyện của Khôn lão đại, cô không lạnh nhạt nổi với anh nữa.
Cô không biết phải làm sao, nhìn anh nói: “Dù sao thì anh cũng phải để em về lấy mấy bộ quần áo chứ?”
Hoắc Hoành nghe thấy thế, mắt lập tức sáng lên, “Không cần, ngày mai anh bảo người đưa quần áo mới tới cho em.”
Nói rồi, anh xoay vô lăng định đi về phía nhà họ Hoắc.
Chương 1494.2KHÔNG NỠ XA NHAU - GẶP NGƯỜI QUEN Ở SÂN BAY!Nhiếp Nhiên thấy thế vội vàng ngăn cản: “Không cần, anh lái xe đưa em đến cổng, em tự lên tầng lấy là được.”
Hoắc Hoành nghiêng đầu khẽ mỉm cười, “Biết tiết kiệm tiền thay anh như vậy, có phong thái vợ hiền rồi đấy.”
“Không phải, em ghét quá nhiều quần áo, không tiện vận chuyển”
Câu trả lời lý trí mà thực tế của Nhiếp Nhiên khiến Hoắc Hoành ở bên cạnh hoàn toàn cạn lời.
Anh điều chỉnh phương hướng, xe lại chạy tới công ty.
Đến khi xe dừng lại ở cổng công ty, Nhiếp Nhiên xuống xe, đi thẳng vào trong. Cô nhanh chóng lên tầng, thu dọn mấy bộ quần áo rồi lại đi xuống dưới. Đúng lúc đó cô gặp phải Cửu Miêu vừa huấn luyện xong, chuẩn bị trở về ký túc xá tắm rửa nghỉ ngơi.
Bởi vì có chuyện hiểu lầm lần trước đến bây giờ hai người vẫn không nói với nhau một câu.
Cả hai lạnh lùng đi lướt qua nhau, hoàn toàn không đặt đối phương vào trong mắt.
Cuối cùng ai đi hướng nấy.
Nhưng chỉ mỗi việc lướt qua đơn giản như vậy cũng khiến đám vệ sĩ đang đi tới kia nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, ai cũng nín thở.
Cho đến khi nhìn thấy hai người bọn họ yên ổn vô sự đi qua nhau, đám người kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi ra ngoài, Nhiếp Nhiên thấy Triệu Tề ở cách đó không xa đang luôn mồm vâng dạ với Hoắc Hoành đứng ở cửa xe, hình như đang nghe Hoắc Hoành dặn dò.
Khi cô đi đến nơi, Hoắc Hoành đã dặn dò xong, chuyển ánh mắt lên người cô.
Hình như Triệu Tề cũng phát hiện ra, cười chủ động mở cửa ghế phụ ra, “Cô Diệp, mời.”
“Cảm ơn.”
Cô thuận thế ngồi vào bên trong xe.
Triệu Tề đóng cửa lại cho cô, nói với hai người bọn họ, “Hoắc tổng, cô Diệp, hai người đi đường cẩn thận.”
Hoắc Hoành gật đầu rồi lại khởi động xe, rời khỏi công ty.
Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm đen thẫm.
Có lẽ là Hoắc Hoành cảm thấy quá muộn, muốn cho cô về sớm nghỉ ngơi nên tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.
Nửa tiếng sau, bọn họ đã tiến vào nhà họ Hoắc.
Lúc này là mười hai giờ đêm, Hoắc Khải Lãng đã được chú Trần hầu hạ đi ngủ rồi.
Cả nhà họ Hoắc rất yên tĩnh, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên mò mẫm về phòng mình.
Vừa về phòng, Nhiếp Nhiên đã vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa nãy mây mưa với anh ở trong xe, trên người dấp dính toàn mồ hôi, vô cùng khó chịu.
Hoắc Hoành thấy cô chiếm phòng tắm trước thì cũng không gấp, mở máy tính ra gửi mấy cái email, phê duyệt mấy phần tài liệu, chậm rãi chờ cô đi ra.
Khoảng hai mươi phút sau, Nhiếp Nhiên thoải mái khoan khoái mở cửa nhà tắm đi ra.
“Anh đi tắm đi.” Cô lau mái tóc còn ướt, nói với Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó gấp máy tính lại, đi vào trong phòng tắm, lấy máy sấy tóc ra, cắm điện rồi vỗ vào ghế.
“Qua đây sấy tóc.”
Nhiếp Nhiên do dự hai giây, cuối cùng vẫn đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc sấy tóc cho cô, Hoắc Hoành mới nhắc đến chuyện cô cắt tóc ngắn, “Sao em lại cắt ngắn thế này?”
Anh đã phát hiện ra chuyện này từ lúc chiều, nhưng khi đó anh chỉ một lòng nghĩ đến vấn đề “ăn thịt” nên không hỏi nhiều.
“Vâng, cắt ngắn một chút, như vậy thì không cần đi cắt tóc suốt, quá phiền phức.”
Hoắc Hoành bật cười, thật không biết mình tìm bạn gái kiểu gì.
Không cần quần áo, không cần đồ trang điểm, thậm chí còn không cần hình tượng.
Có điều, chắc là cô khác người như vậy mới thu hút anh đến thế.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông bọn họ như đôi vợ chồng son ân ái.
Chương 1494.3KHÔNG NỠ XA NHAU - GẶP NGƯỜI QUEN Ở SÂN BAY!Một lát sau, Hoắc Hoàn tắt máy sấy tóc, nói với Nhiếp Nhiên: “Được rồi, đã khô rồi, em mau đi ngủ đi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, đứng lên khỏi ghế.
Lúc này Hoắc Hoành đã cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Đến khi anh tắm rửa xong đi ra ngoài, đèn bên trong phòng đã bị tắt hết, xem ra Nhiếp Nhiên đã trở về ngủ rồi.
Trong lòng Hoắc Hoành thoáng có cảm giác mất mát, mặc dù anh không có lời gì muốn nói với cô, cũng biết hôm nay cô gái này thật sự mệt mỏi, nhưng…
Lại có cảm giác cô độc như mấy ngày trước cô không ở bên cạnh.
Hoắc Hoành không muốn đánh thức người trong phòng nên nhẹ nhàng đi đến bên giường của mình, vén một góc chăn lên, sau đó nằm xuống.
Nhưng vừa nằm xuống, anh lập tức phát hiện ra...
Trên giường có người!
Một cái đầu xù đang rúc ở trong chăn, đưa lưng về phía anh.
Lần này Hoắc Hoành lập tức bật cười.
Anh giơ tay cẩn thận kéo cô vào trong lòng.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được Hoắc Hoành đang ôm mình, chỉ là lúc này cô đã buồn ngủ, không muốn tỉnh dậy nữa, thuận thế xoay người nhào vào trong lòng anh, một cánh tay rất tự nhiên đặt lên eo anh, yên lặng ngủ tiếp.
Hoắc Hoành bị động tác này của cô làm cho ngẩn ra mấy giây, sau đó toét miệng
ôm cô, yên tâm ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên theo Hoắc Hoành đến công ty, ở yên bên anh cả ngày.
Bởi vì ngày mai phải đi rồi, thời gian quá gấp, trong lòng Hoắc Hoành rất không nỡ, ngay cả cơm trưa hôm đó anh cũng bảo Nhiếp Nhiên gọi đồ ăn mang lên cùng nhau ngồi ở trong phòng làm việc ăn.
Buổi tối ăn cơm với Hoắc Khải Lãng xong, lại phải cùng ông ta nói chuyện đám phán trong phòng sách, thấy đã hơn mười giờ, Hoắc Hoành sốt ruột mượn cớ phải trở về chuẩn bị tài liệu cho ngày mai, nhanh chân lẹ bước chuồn khỏi phòng sách.
Anh muốn tranh thủ thời gian triền miên với Nhiếp Nhiên một trận nữa.
Về phòng, thấy Nhiếp Nhiên vừa vặn đã tắm xong, anh lại sấy tóc cho cô giống ngày hôm qua, sau đó đi tắm.
Nhưng mà đến khi lên giường rồi, anh lại không còn tâm tư đó nữa, chỉ đơn thuần ôm cô nằm ở trên giường, dặn dò cô tiếp theo phải đối mặt với những chuyện kia như thế nào.
Ví dụ như trong công ty người nào đứng ở phía anh, có thể lợi dụng, người nào là bằng mặt không bằng lòng, còn những người nào muốn đối nghịch với anh.
Hoắc Hoành phân tích hết từng chuyện, những gì nên nói hay không nên nói đều nói một lượt với cô.
Anh sợ mình ở xa xôi nghìn dặm, không có cách nào bảo vệ cô chu toàn.
Nhiếp Nhiên nghe những chuyện này rất nghiêm túc, chờ anh nói xong hết thì cũng đã muộn lắm rồi.
Hoắc Hoành vội vàng tắt đèn, ôm cô ngủ.
Chương 1494.4KHÔNG NỠ XA NHAU - GẶP NGƯỜI QUEN Ở SÂN BAY!Hôm sau, bởi vì chuyến bay của Hoắc Hoành là buổi chiều nên buổi sáng anh vẫn đến công ty xử lý một số việc cuối cùng, đến trưa, anh mới đi xe ra sân bay.
Nhiếp Nhiên là vệ sĩ bên cạnh anh đương nhiên sẽ hộ tống anh đến sân bay.
Trước khi lên xe, cô phát hiện lần này Hoắc Hoành dẫn theo hai vệ sĩ, hơn nữa còn không phải là người bên cạnh Hoắc Khải Lãng.
Nhưng lúc này cô không tiện hỏi nhiều. Phải đợi đến tận khi đến phòng chờ ở sân bay, Nhiếp Nhiên mới bảo hai vệ sĩ kia ra canh cửa, còn mình thì đóng chặt cửa lại, đi tới bên Hoắc Hoành hỏi: “Lần này anh chỉ dẫn theo hai người à?”
Hoắc Hoành cởi Âu phục ra, ngồi ở trên sofa, phong thái nhanh nhẹn: “Em hy vọng anh dẫn theo bao nhiêu người? Toàn bộ công ty vệ sĩ à?”
Nhiếp Nhiên cũng ngồi xuống, cau mày nói: “Cho dù không phải là cả công ty vệ sĩ, nhưng ít ra người bên cạnh Hoắc Khải Lãng cũng phải đi cùng anh chứ?”
Hoắc Hoành thấy cô căng thẳng, cười véo mũi cô, “Không cần đâu, trước kia chú Trần đi theo anh là bởi vì Đạt Khôn không phải phạm vi bọn họ quen thuộc, bây giờ là ngành nghề cũ, những người đó lại hợp tác với Hoắc Khải Lãng nhiều năm rồi, căn bản không cần ai để mắt. Thật ra thì đây cũng tính là một loại khảo nghiệm.”
Lại là khảo nghiệm?
Nhiếp Nhiên bĩu môi, lạnh lùng cảm thán: “Anh thật là xui xẻo, sao khảo nghiệm mãi không hết thế?”
Hoắc Hoành không để ý, “Nhiều khảo nghiệm hơn nữa cũng không bằng cửa ải của em.”
Ý của anh là cô quá khó tán à?
Nhiếp Nhiên khẽ trừng anh, sau đó giục: “Được rồi, đến giờ rồi, anh sửa soạn rồi đi thôi.”
“Gấp cái gì, em còn chưa hôn tạm biệt anh.” Hoắc Hoành dịch đầu lại gần, chỉ vào má mình.
Nhiếp Nhiên cảnh giác nhìn cửa, sau đó đẩy anh, “Anh điên rồi à, ngộ nhỡ có người đi vào thì làm thế nào, đến lúc đó truyền tới tai Hoắc Khải Lãng sẽ không hay đâu.”
Hoắc Hoành bị từ chối rất mất mát thở dài một hơi, “Em chẳng giống bạn gái của người khác chút nào.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên hỏi: “Ồ, vậy bây giờ anh muốn bạn gái của người khác à?”
Hoắc Hoành vừa nghe thấy thế, mặt biến sắc, “Không muốn, bạn gái người khác có tốt thế nào đi nữa, thì anh cũng chỉ muốn em.”
“Vậy ý anh chính là em không tốt rồi.”
“Nếu có thể hôn tạm biệt anh một cái thì em chính là người bạn gái tốt nhất trên thế giới này.”
Anh cứ mở miệng là nhắc đến hôn tạm biệt, ngay cả lời khen ngợi cuối cùng cũng mang theo thỉnh cầu hôn.
Nhiếp Nhiên không lay chuyển được anh, lại cảm thấy một tháng không gặp, thời gian đúng là hơi dài, vì vậy kéo lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái.
Hoắc Hoành vốn dĩ không ôm hy vọng, nhưng không ngờ cô lại hôn thật.
Đôi môi ẩm ướt mềm mại kia chỉ chạm nhẹ một chút đã khiến trong lòng anh tê dại.
“Đi sớm về sớm, an toàn quay về, nghe chưa?” Nhiếp Nhiên hôn xong, giống như tất cả các cô gái khác dặn dò anh một hồi.
Trong lòng Hoắc Hoành vui sướng như muốn tan ra, cười gật đầu liên tục hứa: “Được, anh nhất định sẽ an toàn trở về, em đợi anh.”
Cuối cùng Nhiếp Nhiên chỉnh sửa cổ áo cho anh, giục: “Mau đi đi.”
Hoắc Hoành vắt Âu phục trên cánh tay, cuối cùng ôm eo cô, hôn một cái lên má cô rồi mở cửa dẫn hai vệ sĩ đến phòng check-in.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa, thấy anh qua cổng kiểm tra an ninh, bóng lưng hoàn toàn biến mất ở trong bóng người dày đặc, cô mới đi ra ngoài sân bay.
“Cô Diệp, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tài xế vừa rồi vẫn luôn đứng ở sau lưng Nhiếp Nhiên thấy cô muốn rời khỏi sân bay, vội vàng hỏi.
Tài xế này vốn là người chuyên lái xe cho Hoắc Hoành, nhưng trước khi rời đi Hoắc Hoành giao anh ta cho Nhiếp Nhiên dùng.
Vì vậy, cô bình tĩnh trả lời: “Trở về công ty vệ sĩ.”
“Vâng.”
Tài xế kia lập tức lái xe tới trước.
Bên trong sân bay người qua người lại, lượng khách rất lớn. Ở cách Nhiếp Nhiên không xa có hai bóng người quen thuộc cũng đang đi ra ngoài.
“Quay lại trường học phải ngoan một chút, biết chưa? Đừng gây rắc rối khiến ba con không vui nữa, chuyện năm ngoái đến bây giờ ba con vẫn canh cánh trong lòng, con còn không ngoan, mẹ cũng không có cách nào giúp con đâu.”
“Còn nữa, bây giờ con ranh đáng chết đó càng ngày càng được ba con thích, năm nay lúc đón Tết ba con còn nhắc đi nhắc lại đến nó, hy vọng nó có thể về nhà ăn Tết, cho nên con nhất định phải hăng hái tranh giành cho mẹ, hiểu chưa?”
Bà ta lải nhải dặn đi dặn lại khiến thằng bé đang nghịch điện thoại ở bên cạnh phát phiền, “Con biết rồi, mẹ, bây giờ mẹ càng ngày càng nói nhiều đấy!”