Hai người đứng nói chuyện với nhau trong dòng người nơi sân bay rộng lớn này chính là Diệp Trân và Nhiếp Dập.
Qua một năm nghỉ ngơi, sắc mặt Diệp Trân đã tốt hơn năm ngoái nhiều, nhưng lúc nói chuyện vẫn hơi yếu ớt như cũ.
Thật ra bác sĩ đã dặn dò bà ta, bảo bà ta hạn chế ra ngoài hết mức có thể, ở nhà tĩnh dưỡng, tâm trạng nhất định phải ổn định.
Nhưng Diệp Trân vừa nhìn thấy con trai mình khó khăn lắm mới được nghỉ đông về một lần, bây giờ chưa được mấy ngày lại phải đi, bà ta đâu có nỡ, khăng khăng đi theo đích thân đưa nó tới trường mới được.
Từ trước đến giờ Diệp Trân cưng chiều Nhiếp Dập, vừa nghe thấy nó cáu, lập tức nói: “Được được được, mẹ không dài dòng nữa.”
Nhưng lại nghĩ đến chuyến này nó đi ít nhất lại phải nửa năm không gặp nhau, Diệp Trân thật sự là không yên tâm trong lòng, lại bắt đầu lải nhải, “Con trai, bây giờ ba con vẫn rất không hài lòng với con, cho nên ở trường học con nhất định phải ngoan ngoãn, đừng gây chuyện biết chưa? Phải khiến ba con thay đổi cái nhìn về con mới được! Đừng để cho cái con ranh đáng chết đó chiếm thế thượng phong, biết chưa?”
“Mẹ có thôi đi không, vừa nãy còn bảo đảm không nói nữa, bây giờ lại bắt đầu.” Nhiếp Dập cúi đầu nghịch điện thoại, không nhịn được vung tay lên, không buồn nhìn Diệp Trân một cái.
Diệp Trân thấy thái độ của nó như vậy, không nén nổi nhớ tới thái độ lạnh lùng của Nhiếp Thành Thắng đối với con trai lúc đón Tết, cùng với dáng vẻ sợ hãi của con trai đối với ông ta.
Trong lòng bà ta lập tức chua xót.
Trước kia cả nhà ba người bọn họ ăn cơm đêm giao thừa đều náo nhiệt vui vẻ.
Mà bây giờ, một nhà ba người ăn cơm giao thừa, một lớn một nhỏ đều không nói gì, bàn ăn quạnh quẽ.
Cả Tết, Nhiếp Thành Thắng đều cắm đầu vào công việc, mùng 5 Tết đã trở về đơn vị huấn luyện, căn bản là không ngó ngàng gì đến đứa con trai này.
Nhiếp Dập lại sợ ông ta, cứ có thời gian là nó sẽ trốn ở trong phòng nghịch máy tính, trừ ăn cơm ra thì không hề xuồng tầng. Cả căn nhà không có một chút không khí Tết nào.
“Còn không phải là bởi vì con không nghe lời, làm ba con tức giận mới như vậy sao!” Diệp Trân cúi đầu, nhẹ giọng trách mắng.
Nhiếp Dập lập tức ngẩng đầu lên, ầm ĩ: “Không phải! Là do con ranh chết tiệt Nhiếp Nhiên đó trở nên xấu tính! Chị ta cố ý hãm hại con!”
Diệp Trân nghe thấy nó nói thế, lập tức nghiến răng nghiến lợi, “Đúng vậy, từ sau khi vào quân đội, con ranh đó đã thay đổi. Không biết trong quân đội cho nó uống bùa ngải gì mà giống như biến thành người khác vậy.”
Hồi đầu ở nhà, con bé đó nhát gan thế nào mà giờ thì to gan ra sao. Sớm biết thế này thì lúc đó bà ta đã không đưa nó vào quân đội mà nhốt ở nhà cả đời.
Thế thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này!
Nhưng nghìn vàng khó mua được điều biết trước, chuyện bây giờ đã như vậy rồi, bà ta cũng không thể bảo Nhiếp Thành Thắng gọi người về được.
Vì vậy, bà ta lại nói với Nhiếp Dập: “Dù sao bây giờ con cũng đừng đối chọi với nó, tạm thời con vẫn chưa phải là đối thủ của con ranh đáng chết đó đâu. Con ngoan một chút, ba con tự nhiên sẽ thích con.”
Bà ta cứ lải nhải mãi mà không nghe thấy Nhiếp Dập có chút phản ứng nào, mới lấy làm lạ, nhìn qua thì thấy con trai mình đang nhìn chằm chằm vào một điểm ở phía xa.
Bà ta tò mò hỏi: “Con đang nhìn gì thế?”
Nhiếp Dập giơ tay chỉ rồi hỏi: “Mẹ, mẹ nhìn xem kia có phải là con ranh đáng chết đó không?!”
Con ranh đáng chết?
Đó không phải là Nhiếp Nhiên sao?
Chương 1495.2SAO CON BÉ ĐÓ LẠI Ở ĐÂY?Diệp Trân nhìn về hướng nó chỉ, nhưng ở trong dòng người trùng trùng điệp điệp rất khó phân biệt, đến khi thấy rõ thì người kia đã rời khỏi cổng sân bay, ngồi vào một chiếc xe con màu đen nhanh chóng rời đi rồi.
“Nhìn bóng lưng hình như rất giống.” Diệp Trân chỉ liếc vội một cái, không nhìn thấy thẳng mặt nên không thể chắc chắn.
Nhưng bởi vì phát hiện tương đối sớm nên Nhiếp Dập rất khẳng định: “Là chị ta, nhất định là cái con ranh đáng chết đó! Vừa rồi con đã thấy góc mặt nghiêng của chị ta!”
Vừa rồi lúc Diệp Trân nói chuyện, nó buồn chán nhìn cổng sân bay đến ngẩn người, vô tình liếc một cái vừa vặn thấy bóng dáng quen thuộc kia!
Diệp Trân nhìn cái xe đã sắp biến mất trong dòng xe cộ, không hiểu nói: “Vậy sao? Nhưng tại sao nó lại tới đây? Bây giờ không phải nó đang ở trong đơn vị dự bị à?”
“Không phải là đi ra ngoài chơi chứ?!” Sau khi suy nghĩ này nhảy ra khỏi đầu Nhiếp Dập, nó càng nghĩ càng cảm thấy có lý, liền nói với Diệp Trân: “Mẹ, năm nay Tết chị ta không về nhà còn lén ra ngoài chơi, nếu nói cho ba chuyện này, ba nhất định sẽ tức giận, sau đó sẽ mắng chết chị ta!”
Nó lập tức hưng phấn, vừa cầm điện thoại lên gọi cho Nhiếp Thành Thắng, vừa nói: “Con phải lập tức nói cho ba chuyện này mới được!”
Nó phải để ba mắng chết cái con ranh đáng chết đó!
Cho chị ta giả làm người tốt này!
Bây giờ là lúc vạch trần cái mặt nạ của chị ta rồi.
Diệp Trân còn đang nghi ngờ tại sao Nhiếp Nhiên lại ở đây, nghe thấy Nhiếp Dập nói thế, vội vàng theo bản năng cầm lấy điện thoại của nó, nói: “Được rồi, được rồi, con đừng vội kích động gọi điện thoại cho ba con, chờ mẹ làm rõ chuyện này đã rồi hãy nói. Ngộ nhỡ chúng ta nhầm, đến lúc đó ba con tức giận lại đánh con.”
“Không thể nào! Vừa nãy rõ ràng chính mắt con nhìn thấy, chính là con ranh chết tiệt Nhiếp Nhiên đó!”
“Mẹ biết con không nhìn lầm, nhưng dù sao cũng phải để cho mẹ tra rõ mục đích nó tới đây đã. Nếu như nó lén trốn ra khỏi đơn vị, đến lúc đó tội nó không về nhà ăn Tết còn nặng hơn! Ba con nhất định sẽ đánh gãy chân nó.”
Đánh gãy chân chị ta?
Thật sự nặng như vậy à?
Nhiếp Dập còn nhỏ, không hiểu suy nghĩ trong thế giới của người lớn. Đối với nó, lừa dối ba chính là tội nặng trong tội nặng, đặc biệt là ngày quan trọng như Tết lại không về nhà.
Nhưng ở trong suy nghĩ của Diệp Trân, Tết mà Nhiếp Nhiên không về nhà, cùng lắm chỉ là ham chơi mà thôi, huống hồ với miệng lưỡi của con bé đó thì hoàn toàn có thể tìm một lý do dỗ được Nhiếp Thành Thắng.
Nhưng nếu như là trốn ra khỏi đơn vị, một khi bị bà ta nắm được chứng cứ, bà ta có thể nói với Nhiếp Thành Thắng là Nhiếp Nhiên đào ngũ.
Ha ha, đời này Nhiếp Thành Thắng ghét nhất chính là đào ngũ, hơn nữa người đào ngũ này còn là con gái mình.
Ông ta tuyệt đối không thể mất mặt!
Cho nên...
Bà ta gần như có thể đoán được sau khi Nhiếp Thành Thắng biết được tin tức này sẽ làm gì con ranh đáng chết đó!
Dám đấu với bà ta à?
Con ranh chết tiệt, chờ chết đi!
Nghĩ tới đây, tâm trạng của bà ta lập tức tốt hơn nhiều, vì vậy giục Nhiếp Dập: “Được rồi, con mau lên xe đi, đừng để bị muộn.”
Sau đó, bà ta dắt Nhiếp Dập rời khỏi sân bay.
Chương 1495.3SAO CON BÉ ĐÓ LẠI Ở ĐÂY?Tài xế nhà họ Nhiếp đã chờ ở cổng. Vừa nhìn thấy Diệp Trân dẫn Nhiếp Dập ra ngoài, anh ta vội vàng xuống xe mở cửa xe ra, cung kính mời Diệp Trân ngồi vào.
Sau khi cất hành lý của Nhiếp Dập vào trong cốp, tài xế lập tức lái xe chạy thẳng đến trường quân đội ở vùng ngoại thành.
Đến khi xe tới cổng trường học, Diệp Trân bảo tài xế lấy hành lý xuống, đợi ở ngoài cổng.
Diệp Trân ôm Nhiếp Dập, trong mắt lộ ra vẻ quyến luyến.
Mà Nhiếp Dập sau khi nhìn thấy trường học quen thuộc thì cũng không muốn xuống xe lắm, kéo tay Diệp Trân, làm ra vẻ tội nghiệp hỏi: “Mẹ, lúc nào con mới có thể rời trường quân đội? Không có cả cuối tuần, con rất đáng thương.”
Chủ yếu là một năm qua bởi vì tính khí cậu ấm cho nên ở trong trường quân đội nó phải chịu không ít sự trừng phạt.
Các bạn học đều không thích nó, thậm chí còn hùa nhau bắt nạt nó, các sĩ quan huấn luyện và thầy cô cũng thường xuyên trừng phạt nó.
Đến nỗi bây giờ thấy trường học là nó sợ hãi.
Diệp Trân đau xót, khóe mắt cay cay, không nhịn được ôm nó vào trong lòng mà hôn, “Con ngoan, mẹ cũng không nỡ để con đi xa như vậy, nhưng bây giờ con chỉ có thể chịu đựng, chờ qua một thời gian ngắn nữa mẹ sẽ nghĩ cách cho con về nhà đi học.”
Lần này bà ta hứa hẹn như vậy, kết quả lại bị Nhiếp Dập phản đối mãnh liệt.
“Không không không, con không muốn về nhà, ba hung dữ với con lắm! Mẹ tìm trường học nội trú cho con đi, nhưng đừng tìm trường quân đội, con không muốn sáu giờ sáng nào cũng phải ra thao trường chạy bộ mệt mỏi đâu.”
Đặc biệt là sáu giờ mùa đông, trời còn chưa sáng đã bị tiếng còi của sĩ quan huấn luyện đánh thức, sau đó chịu đựng giá rét chạy từng vòng ở bên ngoài, chạy mà quá thời gian quy định còn bị phạt thêm.
Việc này đối với người có bệnh thiếu gia như nó mà nói chính là hành hạ.
“Cái gì gọi là không muốn về nhà! Đó là nhà của con, con nhất định phải về! Ba con hung dữ với con là bởi vì con không ngoan, con phải ngoan thì ba con sẽ đối xử tốt với con.” Mặc dù xót con, nhưng Diệp Trân vẫn trách mắng.
Nhiếp Dập không vui lẩm bẩm: “Trước kia cũng có lúc con không ngoan, nhưng ba vẫn rất yêu thương con, hơn nữa chưa bao giờ tức giận.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Đối với Nhiếp Dập bây giờ mà nói, Nhiếp Thành Thắng đã không phải là ba, mà là ma quỷ!
Nó muốn cách ông ta thật xa.
Diệp Trân sầm mặt xuống,
xoay người nó lại, hiếm khi nghiêm túc nói: “Nhiếp Dập, con nhớ cho mẹ, ai cũng có thể rời khỏi nhà họ Nhiếp, nhưng con thì không thể! Bởi vì nhà họ Nhiếp sớm muộn gì cũng là của con, con nhất định phải trở về nhà họ Nhiếp! Biết chưa?! Nếu như con không về, vậy thì sau này con muốn về cũng không về được! Hơn nữa ngay cả quyền lợi nắm nhà họ Nhiếp trong tay cũng sẽ bị cái con ranh chết tiệt Nhiếp Nhiên đó chiếm mất, con hiểu không?”
Nhiếp Dập chưa từng thấy Diệp Trân nói chuyện với nó bằng giọng như vậy, nó hơi sợ hãi, cúi đầu yếu ớt nói: “Nhưng mà... ba thật sự rất đáng sợ...”
Lúc nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông ta, nó thật sự không dám ngẩng đầu lên.
Trước kia mỗi lần ăn cơm nó đều muốn nói chuyện với ba, có lúc còn làm loạn ở trong lòng ba, nhưng bây giờ nó không dám hé môi nói nửa lời.
Nó sợ mình không cẩn thận lại khiến ba không vui.
Nghe con trai mình tủi thân nói vậy, Diệp Trân không lạnh lùng nổi nữa, bà ta nhẹ giọng dỗ: “Con ngoan, mẹ sẽ nghĩ cách để ba con không hung dữ với con nữa, nhưng con nhất định không thể chọc giận ba, biết chưa?”
Nhiếp Dập miễn cưỡng gật đầu một cái, tựa vào trong lòng bà ta hỏi: “Vậy lúc nào thì con về nhà?”
“Nhanh thôi, con yên tâm đi. Mẹ nhất định sẽ làm cho con được về nhà sớm.” Diệp Trân thấp giọng hứa hẹn, nhưng trong mắt lại lóe lên sự lạnh lùng và tính toán.
Lại dặn dò một hồi ở bên trong xe, Diệp Trân mới quyến luyến đưa Nhiếp Dập đến cổng trường học rồi quyến luyến đứng ngoài nhìn nó đi vào trong.
Cho đến khi bóng dáng Nhiếp Dập hoàn toàn biến mất ở trong tòa ký túc xá, bà ta mới trở lại trong xe, đi đến sân bay.
Chương 1495.4SAO CON BÉ ĐÓ LẠI Ở ĐÂY?Trong khi đó, Nhiếp Nhiên hoàn toàn không phát giác ra mình đã bị phát hiện, cô bảo tài xế đưa mình đến công ty vệ sĩ, rồi bảo anh ta về nhà họ Hoắc.
Lúc cô còn chưa kịp trở lại ký túc xá, Triệu Tề nhận được tin chạy nhanh như bay ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên, ông ta kinh ngạc hỏi: “Cô Diệp, sao cô lại đến đây?”
Nhiếp Nhiên dừng bước, hỏi ngược lại: “Tôi không nên tới à?”
Triệu Tề vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, dĩ nhiên ý tôi không phải như vậy, là Nhị thiếu nói khoảng thời gian này cô sẽ không tới công ty vệ sĩ.” Bạn đang
“Tôi nói với Nhị thiếu rồi, khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ ở lại chỗ này.” Nhiếp Nhiên nói xong liền đi tới tòa ký túc xá.
“Hóa ra là thế, vậy bây giờ tôi sẽ đi tìm người quét dọn ký túc xá giúp cô nhé.” Triệu Tề đi theo, trưng cầu ý kiến.
Vị tiểu tổ tông này đã từng nói với ông ta là tuyệt đối không được vào phòng cô. Cho nên hai ngày nay cô không có ở đây, Triệu Tề cũng không dám bảo người đi quét dọn cho cô.
Nhiếp Nhiên không thích ông ta đi theo mình, quay đầu nói: “Không cần đâu, tôi tự làm được, ông đi làm việc đi.”
Rồi đuổi ông ta đi.
Trưa hôm đó, cô thu dọn ký túc xá xong rồi xuống tầng đến phòng ăn ăn cơm. Lúc cô đi tương đối sớm, đồ ăn cũng còn rất nhiều, cô chọn một ít tôm rang trứng và một ít dưa chua, rau cải, rồi ngồi ở trong góc ăn.
Đám vệ sĩ trong phòng ăn thấy cô lại trở lại thì rất tò mò, nhưng cũng không có ai dám đi bắt chuyện.
Trong lòng cảm thấy, mới buông lỏng chưa được hai ngày đã lại phải nơm nớp lo sợ cô và cái cô gái tên Cửu Miêu được lão Triệu gọi là cô Cửu đó có đánh nhau không.
Nhưng đương nhiên Nhiếp Nhiên không biết tất cả những chuyện này.
Ăn xong, cô lại đến phòng bắn luyện súng đến tận sẩm tối, rồi lại tiếp tục huấn luyện thể năng bên trong sân huấn luyện.
Từ trước đến giờ cô luôn đối xử với mình rất hà khắc, sau khi huấn luyện một đêm, mệt mỏi hết sức mới nhân lúc sắc trời dần sáng trở lại ký túc xá.
Cô vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra nghe thấy điện thoại trên bàn sách đang phát ra tiếng vang nhẹ.
Nhiếp Nhiên lau mái tóc ướt, cầm lên nhìn, là Hoắc Hoành.
Không phải anh lên máy bay đi đàm phán với những người đó sao, sao lúc này lại gọi điện thoại cho cô?
Cô bấm nút nghe, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Hoắc Hoành ở đầu kia cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với em là anh đẫ hạ cánh an toàn rồi, bây giờ đang ở khách sạn.”
Nhiếp Nhiên lau tóc, trả lời đơn giản: “Vâng, em biết rồi.”
Có lẽ là tiếc khăn lông khô cọ xát với tóc cô phát ra tiếng vang rất nhỏ bị Hoắc Hoành nghe được, anh nghi ngờ hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Em vừa về đến ký túc xá, tắm rồi chuẩn bị ngủ một giấc.”
Hoắc Hoành nghe thấy cô nói ký túc xá mà không phải là nhà thì lập tức hỏi: “Em đến công ty à?”
“Nếu không thì sao?”
“Tại sao không về?”
Nhiếp Nhiên lau khô tóc, thoải mái nằm ở trên giường, nói: “Đó là nhà họ Hoắc, một thuộc hạ như em vào ở làm gì? Huống hồ ở đó cũng không có chuyện gì làm, còn không bằng ở công ty huấn luyện.”
Bảo cô hằng ngày ra ra vào vào phòng của Hoắc Hoành, còn thỉnh thoảng gặp phải Hoắc Khải Lãng, cô thật sự không thích.
Có lẽ Hoắc Hoành cũng nghĩ đến lo ngại của cô, không cưỡng cầu nữa, chỉ nói: “Tùy em thôi, em thích là được rồi.”
“Yên tâm, cuối tháng em sẽ về.” Nhiếp Nhiên sợ anh lo lắng, vội vàng hứa hẹn.
Lời hứa của cô khiến Hoắc Hoành bật cười, “Không sao, nếu như em cảm thấy nhà họ Hoắc không tiện thì cứ ở công ty là được. Dù sao nếu bọn họ muốn làm việc nhất định sẽ phải điều phái người, đến lúc đó em đi cùng là được.”
“Đến lúc đó rồi tính, ở đâu tiện thì em ở đó.”
“Ừ”.
Hai người còn chưa kịp nói gì, Nhiếp Nhiên đã nghe thấy bên đầu kia điện thoại vang lên tiếng gõ cửa.
Nhiếp Nhiên vội vàng nói: “Anh đi làm việc đi, đừng chậm trễ công việc.”
Hoắc Hoành nghe thấy cô nói thế, hình như rất hưởng thụ, lúc nói chuyện rõ ràng mang theo ý cười dịu dàng, “Được, em ở thành phố A phải cẩn thận, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh.”
“Anh cũng thế.”
Hai người gọi xong một cuộc điện thoại đơn giản, Nhiếp Nhiên kéo rèm cửa sổ vào bắt đầu ngủ.
Cô lại trở lại cuộc sống trước kia một lần nữa.
Có một hôm, sau khi cô hoàn thành huấn luyện rồi đi ra ngoài thì vô tình thấy Cửu Miêu đang đưa lưng về phía mình huấn luyện.
Bởi vì cô đã bảo đảm với Hoắc Hoành là phải giám sát cô ta cẩn thận, cho nên cô không nhịn được dừng lại đứng ở cửa sổ để ý Cửu Miêu một lúc.
Không thể không nói kỹ thuật bắn của cô ta thật sự rất tốt, chẳng trách lúc làm nhiệm vụ những vệ sĩ khác đều chết hết, nhưng cô ta lại sống sót.
Thành tích tổng hợp của cô ta vượt xa những vệ sĩ bình thường kia.
Nhưng sau khi nhìn cô ta bắn liên tục mấy vòng, Nhiếp Nhiên phát hiện mỗi lần bắn, cánh tay cô ta đều hơi rung nhẹ.
Cường độ rung không lớn, rất nhỏ, gần như rất khó khiến người khác phát hiện ra.
Nếu như không phải là Nhiếp Nhiên từng xem tài liệu của cô ta, biết tay cô ta bị thương thì còn tưởng rằng đây là thói quen của cô ta lúc nổ súng.
Lại xem thêm mấy vòng huấn luyện bắn nữa, Nhiếp Nhiên không còn hứng xem tiếp.
Cô đi ra khỏi phòng huấn luyện hướng về tòa ký túc xá, vừa vặn gặp Triệu Tề.
Triệu Tề vừa nhìn thấy cô, tự nhiên chạy tới, cung kính chào, “Cô Diệp.”
Nhiếp Nhiên gật đầu định cất bước đi, nhưng dường như nghĩ đến cái gì đó, cô đột nhiên dừng lại căn dặn, “Ông đi tìm một bác sĩ cho Cửu Miêu đi, bác sĩ ngoại khoa ấy.”
“Hả?” Triệu Tề ngẩn ra, sau đó hoảng sợ hỏi: “Cô ấy bị thương à?”
Phản ứng đầu tiên của Triệu Tề chính là: Chẳng lẽ hai người bọn họ lại đánh nhau sao?