*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3ởi vì là sáng sớm nên khách trong tiệm không nhiều, chỉ có vài người mà thôi. Cô nhìn xung quanh vài vòng, sau đó tìm một vị trí để có cơ hội quan sát mọi người xung quanh. Sau khi chắc chắn không có vấn đề khác lạ, cô mới ngồi ở chỗ mà Hoắc Hoành vừa ngồi lúc nãy.
Một người phục vụ nhanh nhẹn chạy đến, cười hỏi cô: “Cô gái, cô muốn ăn gì?”
Nhiếp Nhiên nhìn thức ăn ở mấy bàn xung quanh, “Tôi không biết nên ăn gì, hay là anh giới thiệu xem ở đây có món gì đặc biệt nào?”
“Haha, chỗ chúng tôi có rất nhiều món đặc biệt, tôi đưa cô thực đơn nhé!” Người phục vụ đó lấy thực đơn ở trước quầy mang qua, sau đó nhiệt tình gợi ý, “Đúng rồi, gà hấp cay của3chúng tôi rất ngon. Anh chàng ban nãy ngồi ở đây cũng thường xuyên đến đây ăn, hơn nữa mỗi lần đến đều bắt buộc phải có món này nữa.”
Vừa sáng sớm đã ăn gà hấp cay?
Hoắc Hoành không phải là người có dạ dày tốt đến thế.
Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi lạ, nhưng Nhiếp Nhiên không hề để lộ ra, cô cười nói: “Nghe có vẻ rất ngon, anh chàng đó rất biết thưởng thức.”
“Nhưng anh ta cũng rất lạ, mỗi lần gọi đồ đều chỉ ăn một hai miếng, hơi lãng phí.” Nói đến vị khách đặc biệt này, người phục vụ rõ ràng là có ấn tượng rất sâu sắc.
Nhiếp Nhiên ồ lên một tiếng, cười như không cười hỏi: “Nghe anh nói thì có vẻ như là quán định dùng chỗ thừa đấy để làm một đĩa mới nhỉ?”
Người1phục vụ vội vã xua tay “Làm gì có! Tiệm nhỏ của chúng tôi là làm ăn trung thực, ba cái trò xằng bậy đấy chúng tôi tuyệt đối không làm!”
Nhìn người phục vụ có vẻ bị mình dọa, sau khi đã đánh trống lảng sang chuyện khác,
cô nói: “Được rồi, vậy thế này đi, cho tôi một bàn giống như anh chàng ban nãy gọi, tôi cũng lười chọn món.”
Nếu như cứ xoáy sâu vào chuyện của Hoắc Hoành, cô sợ sẽ gây sự chú ý mất.
“Anh ta gọi nhiều lắm, cô có thể ăn hết không?” Người phục vụ lấy thực đơn mà Hoắc Hoành chọn ban nãy đưa cho cô xem, có vẻ không chắc chắn lắm nên hỏi lại.
Có tận mười mấy món, người đàn ông kia chỉ có thể ăn một ít đã đi rồi, vậy thì sức ăn9của một cô gái làm sao mà nhiều như đàn ông được?
“Ăn không hết tôi gói về, nhất định không lãng phí.”
Cũng đúng, không hết có thể gói mang về, người phục vụ nghe xong cười híp mắt, “Được, vậy cô chờ một chút nhé, đồ ăn có liền đây!”
Vừa mở hàng đã có hai bàn gọi nhiều như vậy, xem ra ngày hôm nay làm ăn sẽ rất tốt đây.
Nhân viên phục vụ đem đơn đi báo bếp, Nhiếp Nhiên ngồi đó cố gắng nhớ lại dáng vẻ vừa nãy của Hoắc Hoành. Anh ta cúi đầu ngồi đây để nghiên cứu thứ gì vậy?
Nhiếp Nhiên nhìn kĩ trên mặt bàn và dưới mặt bàn một lần, không có gì khác thường cả.
Vậy thì rốt cuộc là anh ta nhìn cái gì?
Hơn nữa tại sao mới sáng sớm lại lén lút đến một tiệm3ăn nhỏ như thế này để ăn sáng chứ?
Những hành động lạ thường này khiến Nhiếp Nhiên chìm vào trong dòng suy nghĩ.
Rất nhanh, đồ ăn được bê hết lên.
“Cô gái, món đã lên đủ rồi, cô còn muốn gọi gì nữa không?” Người phục vụ nhiệt tình hỏi.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy một bàn đầy thức ăn nóng hôi hổi, cười nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”