*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bốn món rau, bốn món đồ cay, một món canh vẫn còn thêm một món điểm tâm ngọt và hoa quả.
Đều không có bất kì vấn đề gì khác thường.
Cô nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ mỗi món ăn đều có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Trong lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, ánh mắt cô vô tình liếc đến cái thực đơn màu đỏ chót kia.
Cô lấy thực đơn với món ăn ra nhìn lại, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, cô đã hiểu được bí mật trong đó.
Nhiếp Nhiên nhếch mép cười, hóa ra bí mật nằm ở đây.
Mỗi món ăn trên thực đơn này đều có một con số tương ứng, chỉ cần đối chiếu số trên thực đơn lại thì3sẽ tạo thành một chuỗi ghép lại thành một câu nói.
Dùng kí hiệu trên thực đơn đúng là một cách quá bí mật, chẳng trách Hoắc Hoành lại chạy đến một nơi xa xôi thế này.
Lại thêm ở đây nhân viên luôn giữ order lại, vậy thì thông tin có thể lưu lại một cách rất tự nhiên. Đến lúc đó, người đến chỉ cần liếc nhìn đồ ăn trên bàn hoặc nghĩ cách lấy thực đơn, thông tin sẽ được lấy một cách dễ dàng.
Đây là phương thức thường dùng trong giới sát thủ, thế nhưng bây giờ không có ai dùng nữa vì cách này đã quá cổ hủ, không tiện và đơn giản như truyền tin bằng thiết bị điện tử.
Nhiếp Nhiên dựa1vào khả năng ghi nhớ đáng kinh ngạc của mình nhớ lại trình tự và số thứ tự trên thực đơn các món mà người phục vụ lên ban nãy. Cô đối chiếu các con số theo trình tự, lặp đi lặp lại khoảng bốn, năm lần, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu đó.
Một chuỗi dài các ám hiệu chỉ lộ ra dòng chữ: Chăm sóc cô ấy.
Chăm sóc cô ấy?
Lẽ nào Hoắc Hoành nuôi tình nhân bên ngoài?
“Cô gái à, cô tỏ
vẻ đau khổ nhìn đồ ăn trên bàn làm gì thế? Nếu không ăn thì nó sẽ nguội hết đó.” Một người nhân viên phục vụ đứng dọn bàn bên cạnh khá lâu mà vẫn không thấy Nhiếp Nhiên động9đũa ăn, vô cùng lo lắng có phải là đồ ăn không ngon hay không.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta cười: “Giúp tôi gói lại nhé.”
“Á! Cô vẫn chưa ăn một miếng nào mà.” Người phục vụ nhìn bàn ăn vẫn y nguyên thì nhíu mày.
Đây có phải là đến gây chuyện không vậy? Người tàn tật ban nãy ít nhất còn ăn một hai miếng, nhưng cô gái này không động tới một miếng nào cả.
“Tôi thấy món gà hấp cay này tuyệt quá, mang về nhà cho ba mẹ cùng thưởng thức một chút.” Nhiếp Nhiên cười hi hi trả lời.
Người phục vụ nhìn cô gái lanh lợi này nói muốn gói về mang cho ba mẹ ăn thì mọi nghi ngờ đều3tan biến.
“Được, tôi sẽ giúp cô gói hết đồ ăn về.”
Anh ta vội vàng ném giẻ lau sang một bên, chạy tới quầy thanh toán lấy hộp rồi cẩn thận đóng gói từng món ăn cho cô.
“Cảm ơn nhé!” Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ cần mẫn của anh ta, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên đây vẫn là xã hội coi trọng diện mạo, “Nếu như ngon thì sau này ngày nào tôi cũng đến.”
Người phục vụ bị Nhiếp Nhiên làm cho mê mẩn đầu óc, vỗ ngực khẳng định: “Chắc chắn là ngon! Anh chàng kia thứ bảy tuần nào cũng đến, giờ là khách quen của chúng tôi rồi.”
Nhiếp Nhiên đảo mắt, thứ bảy tuần nào anh ta cũng đến đúng vào giờ3này sao?
Nói vậy thì thứ bảy tuần sau cô vẫn phải đến lần nữa.