*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3��Thời gian giao dịch bị tạm hoãn.” Thứ sáu tuần trước, Vệ Vi bước ra từ văn phòng của Lưu Chấn rồi nhanh chóng bước vào phòng làm việc của Nhiếp Nhiên.
“Tạm hoãn? Tại sao vậy?” Nhiếp Nhiên bị thông tin đột ngột này làm cho kinh ngạc, cô nhìn Vệ Vi như muốn khẳng định chắc chắn thông tin.
Vệ Vi nghe xong cũng lắc đầu, “Tôi không biết, tạm thời thì đang dừng, nhưng lúc nào cô cũng phải chuẩn bị sẵn tài liệu, phòng khi lại thay đổi.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu.
Nhìn bóng Vệ Vi lại đi ra lần nữa, Nhiếp Nhiên chỉ thấy khá lạ.
Sao có thể nói dừng là dừng chứ?
Cứ tiếp tục rồi lại hoãn, thật không biết Hoắc Hoành muốn làm cái3gì?
Nghĩ đến bữa ăn thứ bảy tuần trước, Nhiếp Nhiên quyết định sáng sớm ngày mai lại đến đấy xem sao, biết đâu lại có phát hiện gì mới.
***
Sáng sớm ngày thứ bảy, nắng ấm chan hòa thật thích hợp để đi ra ngoài.
Mới tảng sáng, Nhiếp Nhiên đã ngồi xổm ở đầu ngõ yên lặng chờ Hoắc Hoành đến, trong lúc đó cô tranh thủ gọi cho Lệ Lâm Xuyên hỏi thăm tình hình thế nào.
Điện thoại vừa được kết nối, Nhiếp Nhiên đã không do dự hỏi: “Thế nào rồi? Đã giải mã được chưa?”
“Vẫn chưa.” Lệ Xuyên Lâm trầm lặng một lát mới nói.
Nhiếp Nhiên nghe xong kết quả này thì thấy vẫn còn may vì giao dịch vẫn đang bị hoãn, nếu không lần này sẽ tay không1trở về mất.
Cô nhịn không được mà chửi một câu: “Đúng là lũ ăn hại!” Sau đó cúp máy luôn.
Từ trước tới giờ cô luôn thích hành động một mình, rất ghét
hợp tác cùng đội nhóm. Dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây là lần đầu tiên cô hợp tác với người khác, kết quả lại thành ra thế này.
Chỉ cần nhìn lửa giận cháy bừng bừng trong mắt cô là có thể thấy bây giờ cô đang tức giận đến mức nào.
Không được! Nếu cứ tiếp tục thế này, cô nhất định sẽ bị trục xuất mất.
Lại còn vì lũ ăn hại này mà cô bị trục xuất, nghĩ thôi đã thấy bực bội rồi.
Nhiếp Nhiên đã bắt đầu nghĩ, hay là cô cứ vào phòng Lưu Chấn9một lần sau đó trộm thử.
Nhưng những suy tính trong đầu cô bị cắt đứt ngay khi cô nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Hoành ở cửa quán ăn lần trước.
Cô gạt hết mọi thứ sang một bên, hai mắt tập trung quan sát Hoắc Hành.
Và vẫn giống như lần trước, nửa tiếng sau, anh ta lại đẩy xe lăn rời đi.
Để chắc chắn Hoắc Hoành đã đi xa, Nhiếp Nhiên kiên nhẫn chờ thêm mười phút nữa rồi mới đi vào quán.
“Cô gái, cô lại đến rồi. Thấy không? Tôi nói đồ ăn rất ngon mà!” Người phục vụ có ấn tượng rất sâu sắc vì nụ cười của Nhiếp Nhiên, thế nên cô vừa mới bước vào, anh ta đã nhận ra ngay.
Nhiếp Nhiên cười tươi tắn, lại ngồi tại3chỗ Hoắc Hoành vừa ngồi: “Đúng thế, ba mẹ tôi rất thích, nên bảo tôi đến mua.”