*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa nãy nhìn thì có vẻ cô đã hít rất nhiều khí ether nhưng thực tế thì trước khi bị chụp thuốc mê, cô đã nín thở rồi.
Thực ra cô vẫn có khả năng đối phó với Hoắc Mân, nhưng cô cảm thấy thời điểm Hoắc Mẫn đến tìm quá trùng hợp
Thế nào mà Lưu Chấn vừa mới chạy trốn thì Hoắc Mân đã đến tìm, còn bắt cóc cô nữa
Giờ, xem ra cô đã đoán đúng
Hoắc Mân và Lưu Chẩn cấu kết với nhau, chúng nghĩ rằng sẽ dùng có uy hiếp Hoắc Hoành đổi lấy chỗ hàng lần này
Nhưng Nhiếp Nhiên lại không nghĩ Hoắc Hoành sẽ đồng ý
Vì thế, cô định chờ qua con phố đông đúc này, tìm thời cơ thích hợp đạp Hoắc Mân khỏi xe, sau đó dẫn Lưu Chấn đi
Vốn dĩ cô đang lo không tìm thấy Lưu Chấn, không ngờ ông ta lại tự dẫn xác tới
Đúng là thiên đường có lối thì không đi lại cứ thích đâm đầu xuống địa ngục
Nhiếp Nhiên thầm cười khẩy nhưng lại vờ như là đang chuẩn bị tỉnh dậy
Lưu Chấn ngồi bên cạnh, “Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi sao?” Nhiếp Nhiên nghe thấy âm thanh kia thì tỏ vẻ rất kinh hãi, “Lưu tổng?” Sau đó thấy tay mình bị buộc ra sau, vẻ mặt cô tỏ rõ sự hoảng hốt, hoang mang: “Lưu tổng, ngài..
ngài muốn làm gì?” Lưu Chấn lấy ra một con dao sắc bén, cười nham hiểm, lạnh lùng “Cô nói xem tôi muốn làm gì? Hoắc Hoành lấy hàng của tôi, hôm nay tôi đem cô ra đổi lấy hàng!” “Không, không được.” Nhìn thấy Nhiếp Nhiên sợ đến nỗi co rúm lại ở một góc xe, Lưu Chẩn đắc ý nói, “Cô không muốn xem xem tình cảm của Hoắc Hoành dành cho cô sâu đậm thế nào sao? Đây chính là cơ hội tốt! Cô nên cảm ơn tôi mới đúng.” “Không, không, không phải đâu..
Ngài Hoắc không hề có tình cảm gì với tôi, ông bắt nhầm người rồi!” Nhiếp Nhiên lắc đầu liên tục
Hoắc Mân ngồi trước không nhịn được mà quay xuống quát một tiếng, “Phí lời với cô ta làm gì, gọi điện nhanh đi! Lần này tôi phải khiến cho Hoắc Hoành quỳ xuống liếm giày cho tôi xin tha!” “Không, không được! Cầu xin các ngài tha cho tôi
Lưu tổng, ông thả tôi ra đi..
tôi vô tội mà..
tôi chẳng biết gì cả!” Nghe Nhiếp Nhiên cầu xin, Lưu Chấn thấy vô cùng bực bội gắt lên: “Im mồm!” Nhiếp Nhiên lập tức im bặt, mắt nhìn xuống phía góc xe không ngừng nức nở
Lúc này, Lưu Chấn còn đang mải gọi điện cho Hoắc Hoành, ông ta không phát hiện ra trên môi Nhiếp Nhiên đang ánh lên nét cười đắc ý
Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Hoắc Hoành đã vang lên, “Không ngờ Lưu tổng lại gọi cho tôi vào lúc này, thật là khiến tôi bất ngờ quá.”
Lưu Chấn nghe thấy giọng công tử nhẹ nhàng của Hoắc Hoành thì tức đến nghiến răng, “Hoắc Hoành, bây giờ chắc mày đang đắc ý lắm hả? Có phải là đang vui lắm không? Nhưng tao nói cho mày biết, mày đừng đắc ý sớm quá!” Lưu Chấn dừng lại vài giây, liếc nhìn Nhiếp Nhiên sau đó lạnh lùng nói: “Mày đoán xem tiếng của ai đang ngồi cạnh tao đây này?” Ông ta túm lấy Nhiếp Nhiên nói hung tợn: “Nói!” Nhiếp Nhiên bị túm cổ sợ run rẩy, “Hoắc..
Ngài Hoắc..
tôi..
tôi là Diệp Lan...” “Sao nào, vợ chưa cưới của mày đang trong tay tao, cần hàng hay cần người, mày tính đi.” Lưu Chấn giằng điện thoại về trước mặt nói với giọng uy hiếp
Đầu dây bên kia bắt đầu im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng kết nối.