*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Giải mã được rồi à?”
Khi nghe Lệ Xuyên Lâm nói, ánh mắt cô ánh lên một tia sáng lấp lánh, nhưng cô vẫn còn chưa kịp vui thì câu nói tiếp theo của anh ta lại đưa cô đến tận cùng của sự thất vọng.
“Nhưng lại là giả.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Anh nói gì cơ?”
Là giả sao? Sao lại có thể như thế được? Mặc dù cô không phải người trực tiếp giải mã nhưng tài liệu này là chính cô sao từ bản gốc ra. Để lấy được tài liệu này cô đã phải đổ vào đó bao nhiêu tâm huyết cơ chứ!
Tài liệu này được Lưu Chấn cất giữ rất cẩn thận, khả năng giả là vô cùng thấp.
Lệ Xuyên Lâm biết là cô sẽ không tin, khi tổ Điều tra mật mã ở Cục Cảnh sát cho anh ta biết thông tin này anh ta cũng không thể tin nổi!
Vất vả bao lâu nay rốt cuộc lại thu được một đống mật mã linh tinh, lãng phí biết bao nhiêu thời gian.
Hiện tại thời gian đối với Nhiếp Nhiên mà nói chính là tương lai, lãng phí một phút thôi cũng gọi là xa xỉ rồi, thế mà anh ta lại lãng phí của cô đâu chỉ một phút.
Nghĩ đến việc bản thân không có năng lực, dẫn đến tương lai của Nhiếp Nhiên trở nên mịt mờ, trong lòng Lệ Xuyên Lâm có một cảm giác bất lực vô cùng khó chịu.
Anh ta lập tức bảo người định vị vị trí của cuộc điện thoại thông báo, sau đó phóng xe đến đây, nhưng lại được chứng kiến cảnh tượng cô bị đuổi bắn.
Khi nhìn thấy viên đạn được bắn ra từ trong nòng súng mà bản thân lại không thể làm gì, cảm giác hoảng sợ ấy như khắc sâu vào trong tâm khảm của anh ta.
Từ lúc ấy đến giờ, trong lòng anh ta vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
“Tổ Điều tra mật mã giải mã ra một chuỗi các mật mã linh tinh, về cơ bản là chẳng có tác dụng gì cả.” Lệ Xuyên Lâm cố gắng nén cảm xúc xuống.
Nhiếp Nhiên quả quyết lắc đầu, “Không thể thế được, tôi không tin!”
“Thật sự là vậy, tôi nhìn thấy một chuỗi các mật mã linh tinh như vậy, thật sự là bỏ đi mà.” Mặc dù Lệ Xuyên Lâm không muốn tin nhưng sự thật đúng là như vậy.
Nhiếp Nhiên đứng
trong con ngõ, nghĩ đi nghĩ lại sau đó ngẩng đầu lên nói: “Anh có bản copy không, đưa tôi một bản xem sao.”
“Có, ở trong xe.” Lệ Xuyên Lâm lập tức đưa cô đến chỗ đỗ xe, Nhiếp Nhiên nhanh như chớp phi vào trong lấy máy tính của Lệ Xuyên Lâm mở ra.
Đầu ngón tay của cô lướt nhanh trên bàn phím, đánh một cách linh hoạt trên bàn phím màu đen giống như đang chơi một bản đàn trên piano vậy.
Màn hình cho ra một chuỗi các dãy số.
Lệ Xuyên Lâm không ngờ một nữ sinh mới tốt nghiệp cấp ba, vừa mới là tân binh ba tháng lại thao tác vô cùng linh hoạt với những hệ thống mật mã số hiệu khô khan này.
Hơn nữa quan trọng là trong hồ sơ của cô không có đề cập đến chuyện này, thế nhưng nghĩ kĩ lại anh ta phát hiện ra hồ sơ của cô đâu chỉ không nhắc đến mỗi kỹ năng máy tính đâu.
Ví dụ như lúc trước, cô đánh nhau với Phương Lượng ở căn nhà trọ, những chiêu thức tàn nhẫn đó rõ ràng không được dạy trong quân đội.
Vì thế, anh ta quyết định yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau, màn hình máy tính bỗng hiện lên một cửa sổ khác lạ, khiến Nhiếp Nhiên không khỏi nhíu mày.
“Sao lại như thế này được?” Cô nhìn cửa sổ đang hiện lên màn hình, suy nghĩ khá lâu, lúc này mới nhìn sang Lệ Xuyên Lâm ở bên cạnh, “Có phải các anh làm hỏng tài liệu rồi không, nên mới biến thành thế này?”
Lệ Xuyên Lâm biết là cô không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật.
Anh ta chỉ nhắc nhở cô thêm một lần nữa: “Nhiếp Nhiên, tôi đã tìm người giải mã giỏi nhất Cục Cảnh sát để giải mã tài liệu này rồi.’
Cũng phải nói là khả năng làm hỏng tài liệu là vô cùng nhỏ.
Không, thế này không đúng! Nhiếp Nhiên yên lặng lắc đầu, sau đó đầu ngón tay lại một lần nữa lướt trên bàn phím.
Lệ Xuyên Lâm nhìn thao tác của cô như muốn phục hồi lại tài liệu vậy.