*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi vẫn có thể nuôi nổi cô.” Anh ta nhếch mép, nói nửa đùa nửa thật.
“Hå?”
Cái gì?
Tại mình có vấn đề sao? Anh ta vừa mới nói gì? Nuôi mình?
Anh ta muốn nuôi mình?
Có nhầm không vậy? Ban ngày ban mặt nói thứ điên rồ gì vậy?
Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành, muốn nhìn ra điều gì đó trên gương mặt anh ta thì lại nghe thấy anh ta nói: “Đi thối, tôi đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, giờ chúng ta có thể đi.”
“Thật sao?”
Mắt Nhiếp Nhiên bỗng sáng bừng lên, cô lập tức bỏ qua tất cả những lời vừa nãy
Cô lật chăn ra, định nhảy từ trên giường bệnh xuống thì nhận được cái nhíu mày của Hoắc Hoành
“Cô cẩn thận một chút, vận động quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đến lúc đó lại bị nhiễm trùng, không những không được xuất viện mà vết thương còn để lại sẹo nữa.” “Ồ.” Nhiếp Nhiên nghe xong giống như là đang sợ hãi vậy, cô giữ chiếc cổ rồi từ từ xuống giường bệnh, sau đó đứng cạnh giường bệnh, tay giữ mép áo, cẩn thận hỏi: “Vậy thì..
chúng ta về nước sao?” Hoắc Hoành không trả lời mà hỏi lại: “Cô muốn về nước?” “Đúng vậy, tôi khá nhớ nhà.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đôi mắt ấm áp của Hoắc Hoành nhìn cô
Nhưng Nhiếp Nhiên lại thấy đây là ánh mắt dò xét, tính toán, đánh giá
Sau vài giây, anh ta mới cười nhẹ nói: “Chuyến bay sẽ cất cánh sau ba tiếng nữa, ngày kia là về đến nhà.” Sau ba tiếng nữa? Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành.
Vậy là mười mấy ngày qua, cô đúng là bị giam lỏng rồi
Giam lỏng đến khi giao dịch của bọn họ kết thúc mới được thả ra
Người đàn ông trời đánh này, đúng là biết mượn gió bẻ măng!
Cố định dựa vào việc bị thương do đối phó với vụ ám sát này để lấy sự tín nhiệm và đồng tình, quan trọng hơn là lấy hậu quả của việc này để gián đoạn vụ giao dịch của bọn họ.
Kết quả
lại bị anh ta mượn cớ bị thương mà giam giữ cô
Cũng có thể nói là vụ giao dịch của bọn họ có khả năng..
đã xong hết rồi! Nhiếp Nhiên hỏi ngay lập tức: “Vậy thì..
công việc ở đây đã giải quyết xong chưa? Hoắc Hoành gật nhẹ: “Ừ, trải qua hai tuần lễ, ngài Roth đã điều tra thông tin của tên sát thủ, tôi tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Hai tuần qua đủ thời gian cho họ giao dịch mười mấy vụ làm ăn rồi ấy chứ! Kế hoạch ban đầu là ăn cắp danh sách và tài liệu giao dịch của cô bị đảo lộn hết cả rồi! Đáng chết!
Lúc Nhiếp Nhiên đang nắm chặt tay cố kìm nén xúc động muốn xông lên đánh cho anh ta một trận thì bỗng nhiên Hoắc Hoành nói: “Đúng rồi, đây là cái túi cô đánh rơi ở khách sạn, tôi bảo A Hổ cẩm về đây giúp cô.”
Nói rồi, A Hổ cầm cái túi của cô đến.
“Cô Diệp, đồ của cô.”
Giây phút Nhiếp Nhiên nhìn cái túi của mình, tim của cổ đập thình thịch”.
Không xong rồi, điện thoại mà Lệ Xuyên Lâm đưa cho cô
Lúc Hoắc Hoành nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô thì khẽ nhếch miệng lên
Ai bảo cô dùng cách nguy hiểm này để chứng minh mình vô tội chứ, giờ đây lại thấy không đáng chút nào
Để xem lần sau cô còn dám dùng cách này nữa không
Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên làm ra vẻ bình tĩnh nhận cái túi từ tay A Hổ, sau đó phải miễn cưỡng cười nói với mình: “Khiển ngài Hoắc phải lo lắng rồi, cảm ơn anh!” “Đừng khách sáo, cô tranh thủ thay quần áo đi, tôi ra ngoài đời cô.” Hoắc Hoành vừa nói vừa cười sau, đó được A Hổ đẩy ra ngoài
Nhiếp Nhiên nhìn bóng anh ta đi khuất, cái túi trên tay như nàng ngàn cán vậy.