Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Cô là n nh n của chúng tôi (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Các chú à, Hoắc Hoành vốn chỉ là một đứa con hoang, là người ngoài, sao nó có thể tận tâm làm việc cho Hoắc gia chúng ta được chứ? Cho nên chúng ta không thể để nó ngồi ở trên vị trí này được đâu!” Hoắc Hoành vừa qua cửa đã nghe thấy giọng của Hoắc Mẫn truyền ra từ trong phòng hội nghị.

Rất nhanh sau đó là lời phụ họa của một cổ đông khác, “Đúng thế, Hoắc Hoành đã làm gián đoạn giao dịch, ném miếng thịt béo đã tới tay đi mất, làm thế là phá hỏng đường làm ăn của mọi người rồi còn gì!”

Nghe âm thanh ầm ĩ ở bên trong, Hoắc Hoành vẫn bình tĩnh ngồi trước cửa, thế nhưng A Hổ lại không chịu nổi, tiến lên, thậm chí còn không thèm gõ cửa mà mở toang cửa phòng họp ra.

Mọi người trong phòng nhìn thấy Hoắc Hoành ở ngoài cửa thì im phăng phắc, không phát ra bất kì tiếng động nào

Hoắc Hoành được A Hổ đẩy vào, cười nhạt hỏi: “Sao anh cả lại rảnh rỗi chạy đến chỗ tôi thế này?” Hoắc Mân không ngờ anh ta lại tới nhanh như thế, nghĩ chắc những lời mình nói đã bị nghe thấy hết rồi, vì thế hắn chẳng thèm giả vờ khách sáo gì, hừ lạnh một tiếng, “Sao hả? Có phải giờ tao tới đây cũng phải báo cáo với mày không?”

“Không phải, nhưng mà anh cả tới đây là có gì muốn dạy bảo sao?”

Hoắc Mân có ý ngồi xuống ghế chủ, đắc ý nhìn Hoắc Hoành, “Tao và mấy chú lâu rồi không gặp nhau nên tới đây nói chuyện thôi.” Vị trí kia chỉ có một người được ngồi, ở đây, ngoài Hoắc Khải Lãng ra thì chỉ có mình Hoắc Hoành mới được ngồi

Hoắc Mẫn biết rõ mà còn ngồi xuống, rõ ràng là đang khiêu khích

A Hổ tức giận muốn tiến lên nhưng lại bị Hoắc Hoành dùng ánh mắt ngăn lại

“Sao hả, mày không chào đón à?” “Đương nhiên chào đón, vậy không ngại khi tôi dự thính chứ?” Hoắc Hoành vẫn mỉm cười như cũ, dường như hoàn toàn không để tâm tới hành động của hắn ta, bày ra dáng vẻ một người em trai ngoan

“Thật không khéo, mọi người nói xong hết rồi.” Hoắc Mân ghét nhất cái dáng vẻ lúc nào cũng mỉm cười lạnh nhạt của Hoắc Hoành

Hắn chán ghét quay đầu mỉm cười nói với nhóm cổ đông, “Các chú, cháu đã nói xong phần cháu rồi, còn về phần quyết định thế nào là ở các chú

Nhưng cháu có một câu muốn nói, có tiền mà không kiếm mới là đổ ngu! Cháu tin là các chú đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, chắc chắn sẽ không phải là đồ ngốc.” Nói xong, hắn xoay người đi ra cửa.

“Tôi tiễn anh Cả.” Hoắc Hoành cười bảo A Hổ lại đẩy mình ra ngoài.

Ai ngờ Hoắc Mân đứng ở đầu hành lang, quay đầu nhìn Hoắc Hoành, châm biếm liếc xuống đôi chân của anh ta, “Không cần, mày đi lại không tiện, không cần phải tiễn.” Hai chữ “không tiện” được nhấn mạnh khiến cho đám cổ đông đang ở trong phòng nghe xong cũng không khỏi nhìn nhau.

Hai chân bị tàn phế của Hoắc
Hoành là một cấm kị công khai, không ngờ Hoắc Mân vừa mở miệng đã nói thế, không sợ anh cả nghe xong sẽ nổi giận hay sao? “Anh là anh cả của tôi, cho dù không tiện thì vẫn phải tiện.” Nhưng ý cười trên mặt Hoắc Hoành vẫn không giảm, giống như không hề nghe ra ý châm chọc trong lời của Hoắc Mân

Hoắc Mân cảm thấy mình đánh ra chiêu nào cũng như đánh lên bông, mềm nhũn chẳng có chút phản ứng nào

Cảm thấy không thú vị nên hắn cũng chẳng buồn tiếp tục nói với Hoắc Hoành nữa, xoay người đi về phía thang máy

“Đing...” Tiếng thang máy vang lên, cửa chậm rãi mở ra.

Người bên trong và người bên ngoài vừa vặn đứng đối diện nhau.

Nhiếp Nhiên cầm hộp giữ nhiệt trong tay, còn chưa kịp đi ra thì đã thấy A Hổ đang đẩy xe lăn cho Hoắc Hoành đứng cùng một người đàn ông ở ngay ngoài cửa.

“Cơm đã xong rồi.” Cô đi tới trước mặt Hoắc Hoành, đưa hộp giữ nhiệt qua

Hoắc Hoành cười nhưng không nhận lấy, “Cô tới phòng nghỉ nghỉ ngơi chút đi.” “Không cần đâu, tôi không làm phiền các anh nữa, tôi phải về đây.” Nhiếp Nhiên nhét hộp giữ nhiệt vào tay A Hổ, đang định xoay người rời đi, ai ngờ người đàn ông vẫn luôn đứng bên cạnh lại lên tiếng vào đúng lúc này:

“Ồ, đây là lần đầu tiên anh thấy bên cạnh em trai có phụ nữ đấy.”

Em trai ư?

Nhiếp Nhiên nhìn người kia, đôi con ngươi tràn đầy ý cười xấu xa khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái

“Thì ra em trai lại thích loại hình như thế này, thảo nào lại ném hết mọi việc ra sau đầu, thì ra là trong lòng có mỹ nhân

Có điều, em trai à, anh cả vẫn phải nhắc mày một câu, hương dịu dàng là mộ anh hùng, mày vẫn nên cẩn thận một chút!”

Anh Cả ư?

Người này là anh trai của Hoắc Hoành, Hoắc Đại thiếu trong truyền thuyết ư? Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên đang đứng sững ra ở bên cạnh, cười đáp: “Anh Cả, anh cứ yên tâm đi, cô ấy không dịu dàng đâu.” Cô không dịu dàng ư? Mày Nhiếp Nhiên nhíu lại

Con người Hoắc Hoành liệu đã bao giờ nghe câu nhận được lợi ích của người ta thì nên nể mặt người ta chưa thể!

Cô âm thầm nghiến răng, sau đó liếc nhìn Hoắc Mân đã bước một chân vào thang máy, “Ngài Hoắc, cơm thì phải ăn ngay, không ăn ngay là nguội đó.”

“Ngài Hoắc ư?” Hoắc Mân vừa mới bước một chân vào liền lập tức rụt trở lại, trong ánh mắt mang theo mây mù, âm trầm nhìn về phía Hoắc Hoành, “Em trai à, nếu em là ngài Hoắc, vậy anh là gì đây?”

Ha ha, ai bảo anh nói tôi không dịu dàng, xem anh em đấu nhau là vui nhất!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện