Lúc Tuấn Nguyên đưa Hiểu Anh đến công ty, trợ lý Ngôn đã đứng sẵn ở đó, khi thấy Hiểu Anh đi cùng Tổng giám đốc nhà mình, vẻ mặt anh ta không có gì biến đổi vẫn tự nhiên đi tới báo cáo lịch trình làm việc ngày hôm nay của anh, Hiểu Anh nghe mà váng hết cả đầu, cho nên sau đó cô rất biết ý không làm phiền đến anh, anh vừa đưa mình lên văn phòng liền ngồi một góc chờ đợi.
Chờ một hồi lại ngủ gật mất, đến lúc tỉnh dậy trên người đã được đắp một chiếc chăn mỏng, còn anh lại không thấy ở trong phòng, Hiểu Anh nhìn chiếc chăn mỏng trên tay hồi lâu mới xếp gọn nó lại rồi đi loanh quanh khám phá phòng làm việc của anh.
Căn phòng không lớn lắm, phong cách thiết kế chỉ có thể tóm gọn lại trong mấy chữ.
Tối giản, khiêm tốn với tông màu lạnh nổi bật.
Lại nói anh có vẻ là một người ưa sự ngăn nắp gọn gàng nên dù tài liệu để đầy trên bàn vẫn được anh xếp thành từng mục riêng, vừa nhìn liền có thể tìm thấy thứ mình cần, phía sau bàn làm việc là một bức tường thủy tinh trong suốt giúp căn phòng luôn sáng sủa thoáng đãng.
Ngón tay Hiểu Anh miết nhẹ theo cạnh bàn một lúc, cuối cùng dừng lại tại một bức ảnh nhỏ được đặt trên đó.
Trong ảnh là hình ảnh một người phụ nữ rất trẻ đẹp một tay ôm bé gái, một tay dắt bé trai đang nở nụ cười rạng rỡ.
Người phụ nữ này có vẻ chính là bà Trần, vị phu nhân đoản mệnh của chủ tịch tập đoàn S.R, còn hai đứa bé bên cạnh chắc hẳn là Lan Vy và Tuấn Nguyên.
Hiểu Anh cứ nghĩ hồi bé Tuấn Nguyên phải rất hay cười chứ không như bây giờ, nhưng lúc nhìn bức ảnh này cô mới biết hóa ra cái tính lạnh như tủ đá của anh đã hình thành từ lúc anh còn là một cậu nhóc con rồi.
Cô còn đang mân mê bức ảnh trên tay chủ nhân của nó đã đi vào, cô vội đặt bức ảnh xuống rồi lúng túng nhìn anh.
"Em chỉ mới xem bức ảnh thôi, vẫn chưa động vào tài liệu ở đây, anh yên tâm."
Dù cô chẳng hiểu gì về mấy thứ này, nhưng cô vẫn chưa quên ba cô vì quá tin tưởng người khác nên mới bị người ta tính kế, vì sợ anh hiểu lầm mình cũng vậy nên cô vẫn vô thức giải thích theo bản năng.
Tuấn Nguyên nghe xong liền ngờ vực nhìn cô, ngủ một giấc dậy liền bắt đầu nói lung tung, xem ra thời gian qua anh quả thật để cô quá nhàn rỗi rồi.
"Em sẽ được động vào nhanh thôi."
"Hả?"
Tuấn Nguyên không trả lời cô mà quay sang nhìn trợ lý Ngôn ở bên cạnh nói.
"Cậu tìm người dạy việc cho cô ấy đi, nhớ kỹ phải dạy từ cấp cơ bản nhất."
"Vâng, Trần tổng."
Trợ lý Trần nói xong liền đưa Hiểu Anh vẫn còn đang ngơ ngác ra ngoài bắt đầu dạy việc, dù sao cũng là chỉ thị của Tổng giám đốc cho nên nhân viên nhận việc dạy cô dù bận đến mấy cũng đều sẽ ngó sang chỗ cô một chút xem cô học đến đâu rồi, Hiểu Anh nhìn cô nhân viên đó chăm sóc mình từng ly từng tý như vậy liền sợ hãi, rất muốn nói với cô ấy là mấy cái này cô đều biết cả, cô ấy không cần coi cô như trẻ con mới vào lớp một như vậy, nhưng cô cứ mở miệng là người ta lại tưởng cô không hiểu, lại dạy lại một lần làm cô sợ quá vội lấy cớ chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Hiểu Anh ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay ôm lấy mặt với vẻ rầu rĩ, nhưng cô chỉ ngồi một lúc rồi lại ra ngoài, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bàn tán của vài nhân viên nữ, xem ra bây giờ đã đến giờ nghỉ trưa của công ty.
Hiểu Anh ngại đụng mặt với bọn họ nên lại tiếp tục làm ổ trong này, vốn định đợi bọn họ đi rồi mới ra sau, không nghĩ tới bản thân lại vô tình trở thành chủ đề bàn tán của bọn họ, cũng may chỉ là vài câu hỏi tò mò về thân phận, tính cách của cô, cũng không có lời nói nào khó nghe cho lắm, cho đến khi một cô gái đột nhiên nói.
"Tôi nghe nói Trần tổng và vị thiên kim nhà họ Phạm kia có hôn ước với nhau, vốn tưởng hai người đó sẽ là một cặp, thật không nghĩ đến người cuối cùng Trần tổng chọn lại là vị tiểu thư của Hứa gia."
Vị hôn thê?
Thiên kim nhà họ Phạm?
Hiểu Anh đột nhiên nhớ tới lúc ở buổi đấu giá khi anh và người đàn ông kia nói chuyện với nhau, hình như anh ta cũng nhắc qua người này nhưng bị anh gạt bỏ nên cô không để ý cho lắm, giờ nghe thấy mấy người này nhắc lại, lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy mạnh mẽ, cô cẩn thận áp tai lên cửa nhà vệ sinh nghe ngóng, nhưng mấy người kia lại không nói gì nữa mà lảng sang chuyện khác rồi nhanh chóng rời đi.
"..."
Vì sao lại không nói nữa?
Hiểu Anh thất vọng đi ra ngoài, sau đó liền hừng hực khí thế lên mạng tra tin tức về anh, thực ra trước đó bị anh theo đuổi cô cũng có tìm hiểu về quá khứ của anh rồi, nhưng hoàn toàn không tìm ra đầu mối gì hữu dụng, tra trên mạng càng không ra, đừng nói là tin tức về vị hôn thê của anh, đến một cái ảnh chụp của anh cô cũng phải tìm rất lâu mới thấy một bức, còn là bức chụp từ xa.
Người này...
"Thay vì tìm kiếm thông tin từ trên mạng sao em không hỏi trực tiếp anh đi."
Hiểu Anh nghe thấy giọng nói của anh liền giật mình vội tắt trang tìm kiếm đó đi, nhưng người ta sớm đã biết cô đang lén lút điều tra về anh lâu rồi, cô tắt hay không tắt cũng đâu có gì khác nhau, nhưng bị bắt quả tang như vậy cũng rất lúng túng, Hiểu Anh hơi hắng giọng chữa cháy.
"Em chỉ muốn biết anh ở trên mạng nổi tiếng thế nào nên mới tìm thử thôi, không ngờ lại ít ỏi như vậy, haiz..."
Tuấn Nguyên