"Thiếu gia, hôm nay cậu về sớm vậy?"
Bác Kim vừa từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tuấn Nguyên đã đứng cạnh Hiểu Anh ở phòng khách thì đi tới muốn đón lấy áo khoác trong tay anh.
"Không cần đâu, cháu chỉ về một lát rồi lại đi ngay rồi."
Ban chiều thấy cô hoảng sợ như vậy, còn níu tay áo anh khi thấy anh muốn rời đi nên mới cố gắng về sớm với cô, không nghĩ tới nguồn gốc sự sợ hãi của cô lại đến từ mình.
Nếu anh còn ở lại, không khéo tối nay cô không dám ngủ mất.
"Vâng."
Bác Kim nghe vậy liền thu tay lại, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp.
"Bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi, hay cậu cùng Hứa tiểu thư dùng bữa xong rồi đi?"
"Được."
Tuấn Nguyên vốn định rời đi liền ngừng lại, quay người sang phòng bếp, Hiểu Anh thấy vậy chỉ có thể lẽo đẽo theo sau anh, người hầu cũng rất biết ý lập tức dọn thức ăn lên bàn.
Về phần bà Hứa, bởi vì bà vẫn đang hôn mê nên hiện tại chỉ có Hiểu Anh và Tuấn Nguyên ngồi đối diện nhau khiến bầu không khí không khỏi có chút kỳ lạ.
"Anh có thể ăn thịt được em chắc, sợ hãi như thế làm gì?"
Tuấn Nguyên thấy cô cứ nhìn mình mãi không ăn liền đặt đũa xuống mà đón lấy ánh mắt của cô.
Hiểu Anh lúng túng lắc đầu.
"Không có, chỉ là tôi không có tâm trạng ăn cơm thôi."
"Ăn đi, nếu không anh sẽ ngồi ở đây với em cả tối đấy."
Không ngoài dự đoán, cô gái nhỏ vừa nghe thấy anh dọa nạt liền bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm hẳn, đợi đến khi cô ăn được kha khá rồi anh mới hài lòng quay lại công ty.
"Muộn rồi anh còn muốn quay lại làm việc sao?"
Hiểu Anh thấy anh đứng dậy muốn đi liền vô thức nói.
Thực ra bây giờ mới có bảy giờ tối, nhưng đối với cô như thế đã rất muộn rồi, càng huống hồ đây là nhà của anh, một mình cô ở đây cũng không hay cho lắm, rất lúng túng đó.
Hiểu Anh nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng thực tế lại mong anh rời đi càng nhanh càng tốt, anh ở thêm một giây cô liền áp lực thêm một giây.
Tuấn Nguyên cũng không phụ lòng mong mỏi của cô, bình tĩnh nói.
"Công ty còn vài văn kiện chưa xử lý xong nên tối nay anh sẽ về muộn hoặc ở lại công ty luôn, em cứ nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng."
Hiểu Anh nghe tối nay anh không về liền lén thở phào như trút được gánh nặng ngàn cân.
Tuy cô biết có một số chuyện không thể nào tránh được nhưng đỡ được ngày nào hay ngày đấy.
Tuấn Nguyên nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô đột nhiên lại nổi hứng trêu chọc.
"Bà Trần, chồng em mới về nhà đã phải đi tiếp, em một câu quan tâm cũng không có, lẽ nào em không lo lắng cho chồng mình sao?"
Hiểu Anh vừa nghe xong liền bị sặc.
"Bà Trần?"
Anh nghiêm túc sao?
"Lẽ nào không phải? Bà Trần, em đừng quên hôm nay em đã đồng ý kết hôn với anh."
Tuấn Nguyên nói như lẽ đương nhiên, hơn nữa giọng của anh không nhỏ, tất cả mọi người ở trong phòng, bao gồm cả bác Kim đều nghe rõ mồn một, Hiểu Anh hơi xấu hổ lí nhí nói.
"Anh gọi tôi là Hiểu Anh là được rồi."
Dù hiện tại cô đúng là vợ hợp pháp của anh, nhưng khi nghe mình là bà Trần vẫn cảm thấy không quen cho lắm, nghe cứ thấy kỳ quặc kiểu gì đó.
"Được."
Tuấn Nguyên gật đầu xong vẫn nhìn cô chăm chú, Hiểu Anh cũng nhìn lại anh hồi lâu, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Lẽ nào anh cũng muốn cô gọi anh là ông Trần?
Tuấn Nguyên thấy vẻ mặt mơ hồ lại thấp thỏm của cô, cuối cùng cũng không im lặng nữa mà lên tiếng dặn dò.
"Em ngủ sớm đi rồi mai cùng anh đi đăng ký kết hôn, anh đi đây."
"Em biết rồi."
Hiểu Anh nhanh nhảu đáp lại, Tuấn Nguyên thấy bản thân vừa nói muốn đi, cô liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn cô không khỏi có chút phức tạp.
Xem ra cô nhóc này thật sự rất sợ anh.
...
"Thiếu phu nhân, bà Hứa tỉnh rồi, bà ấy muốn gặp cô ngay bây giờ ạ."
Tuấn Nguyên vừa đi được một lúc, bác Kim liền đi tới báo cho cô biết tình hình của bà Hứa và đương nhiên bà đã thay đổi cách xưng hô với cô, thái độ cũng có chuyển biến, bắt đầu coi cô là chủ nhân mới của Cẩm Viên này.
Hiểu Anh nghe tin mẹ đã tỉnh vội vã chạy lên nên không nhận ra điều đó, cô còn đang nghĩ xem phải giải thích với bà thế nào mới tốt, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì mẹ cô đã chủ động nói trước.
"Hiểu Anh, chuyện này là sao vậy? Mẹ nhớ nhà chúng ta và nhà họ Trần đâu có qua lại với nhau đâu, vì sao bọn họ lại giúp chúng ta chứ? Có phải cậu ta cũng giống thằng khốn Minh Quân, ép con phải lấy hắn không, ban nãy mẹ nghe thấy mấy người kia gọi con là thiếu phu nhân của họ."
Hiểu Anh nghe mẹ mình nói vậy liền lặng người đi, thì ra bà đã biết tất cả rồi.
Minh Quân, hắn đúng là tên cặn bã mà.
"Không phải đâu mẹ, anh ấy không ép buộc con, là con chủ động nhờ anh ấy giúp đỡ."
Hiểu Anh thấy bà Hứa ngày càng kích động liền ôm lấy bà an ủi.
Tuấn Nguyên quả thật không ép cô làm gì cả, từ trước đến nay vẫn vậy, ngay cả bây giờ khi cô đã rơi vào đường cùng anh vẫn không nhân cơ hội đó mà ép buộc cô, điều này khiến cô vô cùng cảm kích, nhưng để mở lòng với anh, chút cảm kích đó vẫn là chưa đủ.
"Hiểu Anh, chúng ta rời khỏi đây đi, đừng dây vào những người như bọn họ."
Bà Hứa lo lắng nói, bà không hy vọng con gái vì mình mà trở thành một món đồ tiêu khiển của người khác.
"Con biết rồi mẹ, mẹ cứ an tâm dưỡng bệnh đi, ở đây chúng ta sẽ được an toàn tuyệt đối."
Cũng không biết vì sao, nhưng Hiểu Anh thật sự tin tưởng Tuấn Nguyên nói được sẽ làm được, anh tuyệt đối không để cô và mẹ mình gặp bất trắc, chí ít là lúc hai người còn ở lại nơi này.
Bà Hứa còn nói vài câu nữa nhưng bị Hiểu Anh lấp liếm cho qua chuyện nên chỉ có thể nghe lời cô sớm nghỉ ngơi trước.
...
Mấy ngày sau đó Tuấn Nguyên rất ít khi về nhà, ngoại trừ một lần anh cùng cô đi đăng ký kết hôn ra thì sau đó gần như là mất dạng, cả ngày không thấy bóng dáng đâu, xem ra anh thật sự rất bận.
Điều này khiến Hiểu Anh an tâm hơn đôi chút, nhưng ở nhà nhiều cũng sẽ nhàm chán, nhất là mỗi khi trò chuyện với mẹ, nhìn ánh mắt đượm buồn của bà khiến mối hận trong lòng cô cứ âm ỉ cháy từng chút một.
Cô muốn trả thù Minh Quân.
Nếu không có hắn cô và mẹ sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ, ba cô cũng sẽ không phải chết tức tưởi.
Nhưng với thực lực hiện tại của cô, cô lấy gì để đấu với hắn chứ?
Hiểu Anh từng nghĩ đến việc sẽ nhờ Tuấn Nguyên giúp đỡ, nhưng ý nghĩ vừa hình thành đã nhanh chóng bị cô gạt bỏ không thương tiếc.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở bên cạnh anh cả đời này, lần trước chỉ là vạn bất đắc dĩ mới phải nhờ anh giúp đỡ, cô không muốn lại có thêm bất kỳ mối liên kết nào với anh nữa, mắc nợ càng nhiều sau này muốn rời đi sẽ càng khó hơn.
"Thiếu phu nhân cảm thấy không khỏe ở đâu sao?"
Bác Kim thấy tâm trạng cô không tốt liền đi tới hỏi thăm, dù sao thiếu gia từng dặn bà phải chăm sóc cô thật tốt nếu cô có gì bất thường phải báo cho anh hay, thế nên khi phát hiện ra tâm trạng mấy ngày gần đây của cô không tốt lắm liền đi tới hỏi thăm rồi báo cho cậu ấy biết.
"Không có, cháu chỉ là ở nhà nhiều nên cảm thấy buồn chán thôi."
Hiểu Anh bị hỏi liền nói vài câu cho qua chuyện, nói xong liền chuồn.
Ở bên kia, Tuấn Nguyên nghe bác Kim báo lại thì trầm ngâm hồi lâu, sau đó nhấc điện thoại gọi cho em gái của mình.
"Ôi, hôm nay anh hai lại gọi cho em kìa, mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao?"
Điện thoại vừa kết nối liền vang lên giọng nói châm chọc của một cô gái, Tuấn Nguyên mặt không đổi sắc lạnh giọng nói.
"Em giúp anh một việc."
Tuấn Nguyên vừa nói xong đã bị cô em gái của mình từ chối thẳng thừng.
"Không, tại sao em phải