Hiểu Anh bị người phụ nữ kia dìu ra cửa thoát hiểm của trung tâm thương mại.
Lúc này cả cơ thể cô đều mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào người phụ nữ kia để cô ta đưa mình ra ngoài.
"Mau đi đi."
Người phụ nữ vừa nhìn xung quanh vừa nói với tài xế, chiếc xe lập tức phóng đi, hòa vào đường phố nhộn nhịp.
Lúc này một người đàn ông ngồi ở ghế phụ của chiếc xe liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Vũ tổng, chúng tôi đã bắt được người rồi ạ."
"..."
"Vâng."
"Đưa cô ấy đến biệt thự riêng của Vũ tổng đi."
Người đàn ông tắt điện thoại đi rồi nói với tài xế, hắn ta gật đầu lập tức rẽ vào một con đường khác.
Hiểu Anh nhìn con đường ngày càng vắng vẻ, tâm trạng dần rơi xuống đáy vực.
Vũ tổng?
Vũ Minh Quân sao?
Thật không ngờ đến thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi hắn vẫn không chịu từ bỏ ý đồ của mình.
Hiện tại cô phải làm gì để báo cho Lan Vy biết tin đây?
Hiểu Anh yếu ớt ngồi một chỗ, ý thức ngày càng mơ hồ, giờ đừng nói là gọi điện thoại cầu cứu, đến nói chuyện cô cũng không nói nổi một câu, chỉ có thể mặc kệ mấy người kia sắp đặt.
Càng đi xa, xe cộ trên đường càng ít, cuối cùng ngoại trừ chiếc xe đang chở Hiểu Anh và hai chiếc xe ô tô đi sau bọc hậu ra thì không còn chiếc xe nào nữa.
Tài xế thấy không có người bám đuôi, vừa định thở phào một hơi liền phát hiện có hai chiếc xe đột nhiên đuổi sát tới.
"Đó là xe của ai vậy?"
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện mấy chiếc xe bên mình đang lần lượt bị mấy chiếc xe khác ép vào lề đường liền gia tăng tốc độ, tạo khoảng cách với hai chiếc xe lạ mặt kia.
"Tìm cách cắt đuôi chúng đi."
Người đàn ông ở ghế lái phụ nói xong liền gọi thêm cứu viện tới.
Cũng may lần này họ có chuẩn bị, nếu không sẽ lại giống như lúc trước, người đã tới tay lại bị kẻ khác cướp ngay trước mặt.
"Tôi không làm được."
Kỹ thuật lái xe của người tài xế này rất tốt nhưng đám người bên kia cũng không tệ, thậm chí còn có phần lấn lướt, hiển nhiên kinh nghiệm của bọn họ đối với những chuyện này vô cùng phong phú.
"Chết tiệt."
Người đàn ông bên cạnh anh ta bực tức chửi thề một tiếng, cuối cùng cũng bảo người phụ nữ ở phía sau giữ chắc Hiểu Anh rồi cho tài xế tăng tốc độ, chỉ cần thoát được người phía sau, dùng thủ đoạn gì cũng được.
"Vẫn không được."
Tài xế thấy hai chiếc xe dần ép sát liền bắt đầu hoảng loạn, rất nhanh liền bị hai chiếc xe kia chặn lại đầu xe, không thể không đầu hàng.
"Đồ vô dụng."
Lục Kiệt cũng là người đàn ông ngồi ở ghế phụ bực tức trèo ra phía sau giằng lấy Hiểu Anh từ trong tay nữ vệ sĩ rồi kéo cô ra ngoài.
"Hứa tiểu thư, đắc tội rồi."
Lời nói vừa dứt, một con dao cũng ngay ngắn đặt trên cổ cô.
Dù sao hắn cũng triệt để đắc tội với Tuấn Nguyên rồi, nếu hôm nay không thoát được, chờ đón hắn chỉ còn là cái chết mà thôi, vậy sao không đánh cược một phen.
Ban nãy hắn đã chú ý rồi, đám người này nhiều lần suýt tóm được bọn họ nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, nguyên nhân lớn nhất chỉ có thể là bọn họ không muốn làm tổn thương đến cô, dù chỉ là một sợi tóc.
Người của Tuấn Nguyên thấy Hiểu Anh bị uy hiếp quả nhiên dừng tay, không dám có hành động gì tiếp theo.
"Mau tránh đường ra."
Lục Kiệt thấy vậy liền lớn tiếng uy hiếp, ép bọn họ phải nhường đường mình, khi thấy mấy người kia còn do dự, hắn liền ấn lưỡi dao lên cổ Hiểu Anh.
"Lục Kiệt, Vũ tổng dặn chúng ta không được làm tổn thương cô ấy."
Nữ vệ sỹ thấy cổ Hiểu Anh rướm máu liền tiến lên ngăn cản, Lục Kiệt trừng mắt với cô ta.
"Câm miệng… AAA!"
Hắn không ngờ đến chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, người của Tuấn Nguyên đã đảo ngược tình thế, thành công đoạt lại người từ tay hắn về.
Cổ tay cầm dao của Lục Kiệt bị bẻ ngược ra sau, con dao cũng theo đó rơi xuống đất, mấy người bên cạnh cũng ngay lập tức bị khống chế.
"Hứa tiểu thư, cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
Cơn đau ở cổ khiến Hiểu Anh tỉnh táo lại không ít, cô mơ hồ thấy ai đó đang nói chuyện với mình nhưng lại không thể đáp lại được, tầm nhìn cũng nhanh chóng mơ hồ, sau cùng không gắng gượng nữa, trực tiếp hôn mê.
...
Hiểu Anh lần nữa tỉnh lại đã vào chập tối, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là ánh đèn chùm xa hoa, sau đó mới là gương mặt lo lắng của Lan Vy và cuối cùng là căn phòng ngủ quen thuộc của mình sau khi đến Cẩm Viên.
"Hiểu Anh, cậu tỉnh rồi, cậu thấy thế nào rồi, có chỗ nào không khỏe không?"
"Tớ không sao."
Hiểu Anh ngồi dậy, trong lúc không cẩn thận đã đụng phải vết thương ở cổ, cô hơi cau mày đưa tay lên muốn sờ lại bị Lan Vy giữ lại.
"Cậu đừng chạm vào, cẩn thận đụng trúng vết thương lại làm nó rách ra đấy."
Cô nói xong lại nhìn Hiểu Anh đầy áy náy.
"Tớ xin lỗi cậu nhé, nếu tớ bảo vệ cậu tốt hơn tên Minh Quân kia đã không có cơ hội ra tay rồi, may mà anh tớ luôn cho người đi theo bảo vệ nên mới sớm tìm thấy cậu để cứu về, nếu không tớ ăn năn cả đời này mất."
Hiểu Anh nghe Lan Vy luyên thuyên một hồi mới biết người cứu mình lại là Tuấn Nguyên, trong lòng ngoại trừ sự cảm kích còn có một nỗi sợ mơ hồ, bởi vì cô không rõ anh cho người theo sau vì muốn bảo vệ hay có ý giam cầm.
"Cậu không khỏe ở đâu sao? Để tớ gọi bác sỹ nhé?"
Lan Vy thấy Hiểu Anh không đúng, tưởng cô khó chịu nên muốn chạy đi gọi người tới, Hiểu Anh vội giữ cô lại.
"Tớ không sao, chỉ hơi mệt tý thôi."
"Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, khi nào rảnh tớ sẽ lại đến thăm cậu sau."
Lan Vy kiểm tra cả người Hiểu Anh một lượt, thấy cô bạn thật sự ổn rồi mới tính bài chuồn.
"Cậu phải quay lại trường học rồi à?"
"Không có, tớ đi chạy nạn, anh tớ mà biết tớ không trông coi cậu cẩn thận kiểu gì cũng phạt tớ cho mà xem."
Tuy không thảm như mấy người đang nằm dưới phòng khách, nhưng chắc chắn cũng không nhẹ nhàng gì.
Được ông anh này nuôi từ bé đến lớn cô lại còn không hiểu rõ thủ đoạn dạy dỗ người khác của anh chắc.
Lan Vy lẩm bẩm xong, thấy vẻ mặt Hiểu Anh tái đi liền vội vã giải thích.
"Ý tớ là anh ấy sẽ cắt tiền tiêu vặt của tớ đó, cậu đừng hiểu lầm, thôi tớ đi đây."
Ban nãy nhận được tin tình báo nói anh trai đã lên máy bay về nước rồi, nhưng vì thấy Hiểu Anh chưa tỉnh nên chưa dám đi, giờ thấy cô ổn rồi cô đương nhiên phải chạy gấp.
Hiểu Anh nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của Lan Vy liền ngẩn người.
Nếu thật sự chỉ bị trừ tiền tiêu vặt, vậy vẻ mặt hoảng sợ như chuẩn bị ra pháp trường kia của cậu ấy là thế nào? Cô bán tín bán nghi đi ra ngoài xem thử, kết quả bên ngoài cửa lại bị chặn bởi hai tên vệ sỹ cao to.
Hiểu Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc còn có chút đáng sợ của bọn họ liền yên lặng quay về.
Trong lòng không tránh khỏi có chút bất mãn, cô đâu phải cố ý bỏ trốn đâu, anh cho người canh cửa cô như canh phạm nhân là có ý gì?
...
Nửa đêm.
Hiểu Anh đang ngủ chợt giật mình thức giấc bởi tiếng động cơ xe ô tô.
Là anh về rồi sao?
Cô theo phản xạ có điều kiện vội chạy ra cửa phòng, đến lúc mở cửa rồi mới nhớ ra hai vị ôn thần đang canh giữ ngoài cửa thì đã muộn.
Cô đang định bảo mình khát nước nên mới ra ngoài, không nghĩ đến ngoài cửa lại chẳng có ai cả, vì vậy cô liền chạy thẳng xuống phòng khách.
"Không có người?"
Hiểu Anh nhìn phòng khách trống rỗng liền ngẩn ra, vậy mấy chiếc xe ở bên ngoài là thế nào?
"Aaaaa!"
Trong đêm khuya tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng hét thảm của một người đàn ông rồi nhanh chóng im bặt, mà đèn xe ô tô ở bên ngoài cũng nhanh chóng bị tắt đi, không gian xung quanh đột nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.
"..."
Trực giác mách bảo có điều không ổn, Hiểu Anh lập tức quay người trở về phòng, nhưng sau