Buổi đấu thầu rất nhanh đã tới, thế nhưng Hiểu Anh lại rề rà ở trong phòng rất lâu cũng không dám đi ra.
Từ sau chuyện đó cô liên tục tránh mặt Tuấn Nguyên, khi ăn cơm cũng cúi gằm mặt cố ăn thật nhanh rồi chạy lên phòng, tình cảnh so với mấy ngày đầu cô vừa tới đây không khác biệt nhau là mấy, chỉ là lần này cô không phải sợ hãi mà là xấu hổ.
Lần nào nhìn thấy anh cũng không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận là bản thân đã bắt đầu rung động với anh đâu.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia nói nếu cô còn không đi ra, vậy cậu ấy sẽ đi trước."
"Cháu ra ngay."
Hiểu Anh nghe vậy vội vã đi chạy ra ngoài, dù sao cũng không phải dự tiệc gì nên trang phục cô mặc rất đơn giản, cũng rất hợp với bộ vest anh đang mặc khiến người khác vừa nhìn liền biết hai người là một đôi, đến lúc cô nhận ra muốn quay lại thay đồ đã muộn, chỉ có thể lẽo đẽo chui lên xe theo anh, chiếc xe rất nhanh liền đưa bọn họ đến buổi đấu thầu.
Bởi vì phải chờ đợi con rùa rụt đầu Hiểu Anh nên lúc hai người tới nơi, sảnh đấu giá đã rất náo nhiệt rồi.
Tuấn Nguyên rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, nhưng với vóc dáng cùng gương mặt nổi bật của anh, chỉ cần xuất hiện liền gây chú ý, càng huống hồ ông chủ của nơi đấu giá là người quen của anh, vừa nhác thấy anh liền đi tới chào hỏi gây nên sự chú ý của bao nhiêu người.
Hai bên chào hỏi xong, ánh mắt người kia cũng tự nhiên dời sang Hiểu Anh, nhưng hắn chỉ nhìn như vậy, không có ý hỏi dò.
Ai cũng biết Tuấn Nguyên là người hay tránh né việc tư, ngoại trừ lúc bàn công việc ra, thời điểm còn lại anh đều tiếc chữ như vàng, nói chuyện với ai cũng đều ngắn gọn hết mức có thể, cho nên mọi người chỉ tới chào hỏi làm quen với Tuấn Nguyên và Hiểu Anh, không có ý đào sâu vấn đề giữa hai người.
Trong lúc Tuấn Nguyên đang nói chuyện với mọi người, Hiểu Anh lại nhàm chán liếc nhìn xung quanh, rất rõ ràng cô và nơi này vốn không thuộc về nhau, vốn chỉ muốn nhìn một cái không ngờ vừa quay đầu liền gặp phải người quen.
Đứng đối diện cô một khoảng không xa là Minh Quân, hắn đang mỉm cười trò chuyện với mấy người xung quanh, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía cô, Hiểu Anh vừa chạm phải ánh mắt hắn liền cụp mắt xuống, nhanh chóng nép vào người Tuấn Nguyên khiến ánh mắt Minh Quân nhìn hai người bọn họ càng thêm hận thù.
Mới có thời gian ngắn không gặp cô ấy đã thân thiết với tên đó như vậy rồi, hắn nhất định phải giành người về càng nhanh càng tốt mới được.
Tuấn Nguyên thấy cô ban nãy còn hận không thể cách mình càng xa càng tốt, giờ lại đột nhiên nhích lại gần mình, còn vô thức níu lấy tay áo anh thì cúi xuống nhìn cô.
"Em làm sao vậy?"
"Không sao."
Hiểu Anh thả tay ra, vẻ mặt bình tĩnh nói, Tuấn Nguyên thấy cô có ý buông tay liền chuyển sang nắm tay cô.
"Vậy chúng ta vào trong thôi."
"Ừm."
Hiểu Anh thấy nơi này đông người, cô không tiện rút tay ra chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh vào hội trường.
Lần này có hơn chục mảnh đất được đem ra đấu giá, tình hình tổng quát như điều kiện địa lý, giao thông...không chênh nhau nhiều, dường như miếng nào cũng là miếng tốt nhất.
Nhưng theo vài nguồn tin nội bộ, vẫn có vài miếng giá nhỉnh hơn những miếng còn lại, cho nên rất nhiều người khi đến đây đều đã nhắm sẵn mảnh đất mình muốn chọn rồi.
Hiểu Anh nhìn sơ đồ giới thiệu các mảnh đất mà hoa mắt chóng mặt, cuối cùng đành phải lấy cơ đi nhà vệ sinh tạt nước cho tỉnh táo.
Nơi này không được đem vệ sỹ theo nên Tuấn Nguyên chỉ có thể dặn cô đi nhanh rồi về, Hiểu Anh cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh, dù sao Minh Quân cũng ở đây, nếu cô đi lâu quá bị hắn bắt mất thì làm thế nào.
Lúc cô quay lại vẫn thấy anh đang đứng gần đó xem giới thiệu liền đi tới, vừa tới gần cô đã nghe thấy một thanh niên tiến lên nói chuyện với anh.
"Vị tiểu thư đó là bạn gái anh sao?"
Hiểu Anh không hiểu sao vừa nghe thấy vậy liền bước chậm lại, chăm chú lắng nghe.
"Không phải."
Tuấn Nguyên cực kỳ bình tĩnh và lưu loát đáp, chưa để người kia và Hiểu Anh kịp phản ứng, anh đã bổ sung thêm một câu.
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi."
"Vị hôn thê? Không phải người đó là..."
"Không phải."
Người kia thấy anh phủ nhận dứt khoát như vậy cũng không tiện nói gì nữa, Hiểu Anh ở một bên lại như sấm nổ bên tai.
Vi hôn thê? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Cô cứ ngỡ anh chỉ chơi đùa với mình, thật không nghĩ đến anh lại dám công khai với mọi người mối quan hệ của mình và cô.
Không phải bạn thế giao, bạn gái mà là vị hôn thê.
Ba chữ này có sức công phá đến cỡ nào chứ!!!
Hiểu Anh thấy anh không phát hiện ra mình mà đi sang hướng khác liền vội vã quay lại nhà vệ sinh, hai má của cô nóng đến mức sắp nướng được trứng ốp la trên đấy rồi, không ngờ đến cô vừa bước vào nhà vệ sinh đã bị một người bịt miệng mình lại rồi kéo đi, sức lực của người kia khá lớn, cô làm thế nào cũng không gỡ tay hắn ta ra được, gấp đến mức viền mắt đều đỏ hoe.
...
Tại hội trường.
Tuấn Nguyên chốc chốc lại nhìn đồng hồ rồi nhìn về hướng cửa ra vào, vẻ mặt có chút âm trầm, sau cùng anh không thể ngồi yên tại chỗ nữa, trực tiếp đi đến nhà vệ sinh nhờ một nhân viên phục vụ nữ đi vào trong tìm cô.
"Tiên sinh, bên trong không có ai cả."
Nhân viên phục vụ rất nhanh đã quay trở lại, Tuấn Nguyên nhíu mày càng sâu.
"Không có? Cô chắc chắn?"
"Vâng."
Để cẩn thận cô ta còn vào từng phòng để kiểm tra, lúc này đã sát giờ diễn ra buổi đấu thầu, tất cả mọi người hầu như đều đã đi vào hội trường nên nhà vệ sinh, hành lang hay đại sảnh đều rất ít người qua lại.
Tuấn Nguyên nghe vậy liền nghi hoặc quay trở lại hội trường, ngoài ý muốn lại thấy Thu Hằng từ khu phòng nghỉ đi ra, vẻ mặt có chút hốt hoảng, anh hơi mím môi nhanh chóng đi vào hướng cô