Reng reng!
Đúng vào lúc này điện thoại của Đức Thiện đột nhiên vang lên inh ỏi, hắn ta hơi nhíu mày bắt máy.
"Có chuyện gì vậy?"
"! "
"Tôi biết rồi.
"
Đức Thiện nói xong liền cúp máy, cũng nhanh chóng thông báo với người bên cạnh.
"Kế hoạch thất bại rồi, mau giấu cô ta đi trước đi.
"
"Rõ.
"
Vệ sỹ kia vội cất kim tiêm đi rồi bế Hiểu Anh rời đi, khi thấy cô liều mạng phản kháng liền trực tiếp đánh cô ngất xỉu, mấy người còn lại nhanh chóng xử lý lại căn phòng, đáng tiếc bọn chúng chậm một bước rồi, cửa phòng vừa mở ra, một dáng người cao lớn đã đứng chắn trước của phòng báo hiệu kết cục của bọn chúng.
Tuấn Nguyên nhìn chân tay Hiểu Anh bị dây trói hằn lên đến đỏ ửng, có chỗ còn bị xước liền đau lòng không thôi, sau khi đón được cô liền gọi bác sỹ tới kiểm tra ngay lập tức, trợ lý Ngôn cũng đi tới báo cáo ngay sau đó.
"Trần tổng, đám người này phải xử lý sao đây?"
"Tạm thời nhốt lại trước, thông báo với bên ngoài truy tìm kẻ bắt cóc cô ấy, đừng để họ biết chúng ta đã bắt được người.
"
Tuấn Nguyên bình tĩnh phân phó xong lại cúi xuống nhìn người trong lòng, ánh mắt có chút ảm đạm cùng đau lòng.
Quả nhiên rời tay anh một chút liền có chuyện, thật khiến người ta không thể yên tâm được mà.
"Tuấn Nguyên, cứu em! "
Hiểu Anh không biết hôn mê trong bao lâu, trong mơ cô nhìn thấy Minh Quân cười xấu xa với cô, ép cô phải giúp hắn tiếp khách, cô mơ thấy khuôn mặt mơ hồ của một người đàn ông đang từ từ tiến đến gần, sợ đến mức cô khóc thành tiếng, nhưng vào lúc này khuôn mặt mơ hồ kia đột nhiên trở nên rõ nét, Hiểu Anh vừa nhìn rõ là ai liền vội vã chạy đến ôm chặt lấy anh vào lòng, lúc này cô cũng bừng tỉnh, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng hoảng loạn, cô ngơ ngác một lúc mới nhận ra bản thân đã an toàn rồi liền không nhịn được mà ôm chầm lấy anh.
"Em biết mà, em biết anh nhất định sẽ cứu được em mà.
"
Tuấn Nguyên vỗ vỗ lưng cô an ủi rồi nói.
"Để anh đưa em về nhà nhé?"
Tinh thần cô hiện tại vẫn chưa ổn định, có lẽ sẽ không thể tiếp tục tham gia buổi đấu thầu này.
Hiểu Anh nghe vậy vội vã nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt lóe lên một tia chết chóc.
"Không phải anh còn buổi đấu thầu cần tham gia sao? Em không sao cả, chúng ta cứ tiếp tục tham gia đi.
"
Cô muốn mượn tay anh để trả thù Minh Quân.
Tuấn Nguyên sao có thể không nhìn ra mưu đồ của cô, nhưng hiện tại anh vẫn lo lắng cho cô hơn.
"Anh có thể cho người đi thay mình, sức khỏe của em mới là điều cần ưu tiên lúc này.
"
"Em thật sự không sao, anh cho em đi cùng đi.
"
Hiểu Anh cứ năn nỉ anh không ngừng, trợ lý Ngôn cho người đến đón cũng không chịu đi, còn vì sợ người khác cưỡng ép đưa mình về nhà mà ôm lấy cánh tay anh rất chặt, Tuấn Nguyên bất đắc dĩ chỉnh lại chiếc kẹp tóc bị lệch trên đầu cô, hơi thở dài nói.
"Được rồi, không về nữa.
"
Nói xong liền cởi áo vest của mình ra khoác lên người cô, cũng che đi những vết bầm tím trên cổ tay cô.
Hiểu Anh lúc này giống như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn, nhưng cô cũng không ghét bỏ, còn hơi siết chặt hai vạt áo trước người như muốn tìm lại chút cảm giác an toàn cho bản thân.
!
Bởi vì sự cố của Hiểu Anh nên buổi đấu giá bị hoãn lại, chỉ đến khi xác định đã tìm được người rồi chủ nhân nơi này mới tiếp tục bắt đầu buổi đấu giá, cho nên lúc Hiểu Anh và Tuấn Nguyên quay lại hội trường, buổi đấu giá mới bắt đầu được mười lăm phút, hiện tại đang bắt đầu đấu giá mảnh đất đầu tiên.
Hiểu Anh nghe người dẫn chương trình nói xong mặt liền nghệt ra.
Hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Tuấn Nguyên ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của cô, thấy khuôn mặt cô ngẩn ra vì khó hiểu, giọng nói không khỏi mềm đi.
"Em không cần cố hiểu ngay đâu, cứ học từ từ.
"
"Ừm.
"
Hiểu Anh yên lặng gật đầu, cũng không giả vờ nghe nữa, chăm chú nghịch cúc áo trên tay áo vest của anh, tuy vậy cô vẫn nghe loáng thoáng tiếng người chủ trì hô bắt đầu đấu giá mảnh đất đầu tiên với giá một trăm linh hai tỷ, bước giá là hai trăm triệu.
"Một trăm linh bốn tỷ.
"
Đã có khách đấu giá đầu tiên giơ bảng.
Mấy mảnh đất đầu thường không được coi trọng cho lắm, hãng đấu giá luôn để mảnh đất tốt nhất ở phía sau cùng, cho nên vị khách kia vừa giơ bảng lần đầu đã thành công mua được mảnh đất đó.
Giá các mảnh đất tiếp theo cũng rất ổn định, giá cuối cùng chỉ hơn giá khởi điểm nhiều nhất hai tỷ, nhưng điều khiến Hiểu Anh tò mò là anh lại không hề giơ bảng lần nào, giống như anh thật sự chỉ đưa cô đến đây để học hỏi kinh nghiệm thôi vậy, cô không nhịn được hỏi anh.
"Anh không thấy hứng thú với mảnh đất nào sao?"
Cô vừa hỏi xong, người chủ trì cũng đem ra mảnh đất đấu giá cuối cùng.
"Mảnh đất khu 3 thành phố T, giá khởi điểm năm nghìn hai trăm tỷ đồng.
"
Xét về vị trí địa lý, kích thước, yếu tố giao thông hay tình trạng môi trường, mảnh đất này đều đáp ứng đủ điều kiện cần thiết, đến nỗi một đứa mù mờ về bất động sản như Hiểu Anh còn nhìn ra giá trị của nó so với các mảnh đất còn lại thì nói gì tới người khác, đừng nói năm nghìn tỷ, dù người chủ trì có ra giá cao hơn cũng vẫn có người mua.
Cho nên người chủ trì vừa nói xong, người đàn ông bên cạnh cô liền giơ bảng ngay sau đó.
"Tám nghìn hai trăm tỷ.
"
Trực tiếp tăng 15 lần bước giá.
Tức khắc mọi người trong hội trường bàn luận sôi nổi, rất nhanh cũng có người giơ bảng theo.
"Tám nghìn bốn trăm tỷ.
"
"Tám nghìn sáu trăm tỷ.
"
Xem ra tin tức nội