Sáng hôm sau, phải tới khi gần trưa cửa phòng Viên Nguyệt mới cạch mở.
Cô mặc trên người một chiếc váy công sở, có chuyện gì xảy ra thì hôm nay Viên Nguyệt cũng bắt buộc phải tới công ty.
Trên mặt cô những nét mệt mỏi được son phấn che bớt đi “ Mình phải tới công ty rồi, cậu ở nhà có chuyện gì cứ gọi cho mình.
Chán quá thì tới công ty tìm mình”
Viên Nguyệt vừa nói với Tần Tử Huyên vẫn đang ngồi xem tài liệu trên ghế Sofa.
Hình như từ lúc Viên Nguyệt đi ngủ, Tần Tử Huyên chưa chợp mắt tý nào, vẫn ngồi xem đống tài liệu về cái người tên Vương Tinh kia, đáp qua loa lời Viên Nguyệt “ Lát nữa sẽ tới tìm cậu”
Thay vào đôi giày cao gót, cầm theo túi xách.
Viên Nguyệt rời khỏi căn hộ, nhìn về phía đối diện.
Trầm ngâm một lúc rồi rứt khoát rời đi, Viên Nguyệt tự lái xe đến GM rồi dùng lối đi chuyên dụng để lên phòng làm việc.
Để thuận tiện cho việc trao đổi, phòng của Giang Thiếu Tuân được sắp xếp ở ngay bên cạnh phòng cô.
Ngồi vào bàn làm việc, Viên Nguyệt lấy điện thoại ra xem.
Cô đã bật không làm phiền từ lúc đi ngủ nên có thông báo gì lúc này mới hiện.
Trên màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Đàm Khưu, do dự một lúc cô cũng gạt bỏ thông báo, không để ý đến nó.
Một lúc sau, Tiêu Cẩn từ ngoài bước vào “ Viên tổng, đến giờ họp rồi.
Mọi người đều đã đông đủ”
Viên Nguyệt nghe Tiêu Cần nhắc tới cuộc họp, cô mới sực nhớ ra.
Sao cô lại có thể quên được việc này.
Day day thái dương, cô đứng dậy bước tới phòng họp “ Tôi suýt quên mất, đi thôi”
Đi được một đoạn cô bất ngờ quay người lại, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Cẩn “ Hôm nay tôi không tiếp khách, nếu có người tới tìm nói tôi không ở đây.
Có chuyện muốn bàn thì hãy mời họ tới phòng Giang tổng”.
Ngưng một lúc, Viên Nguyệt nói tiếp “ Trừ người tên Tần Tử Huyên, cô ấy tới thì dẫn lên phòng tôi”
Đàm Khưu không liên lạc được với cô chắc chắn sẽ tới tận đây.
Lúc này Viên Nguyệt không muốn nhìn thấy anh ta, nghe bất kì lời giải thích nào.
Tiêu Cẩn không hỏi gì nhiều, anh ta gật đầu như đã hiểu.
Đẩy cửa phòng họp bước vào, Viên Nguyệt thẳng bước đến vị trí trung tâm.
Mọi người thấy cô bước vào đều đồng loạt đứng dậy.
Nơi này đều là những tinh tú Viên Nguyệt bỏ công ra lựa chọn rồi đích thân dạy bảo, đứng gần với cô chính là Giang Thiếu Tuân.
Gật đầu coi như chào hỏi rồi biểu ý mời mọi người ngồi xuống.
Sau khi ổn định, Viên Nguyệt đưa tay qua phía Giang Thiếu Tuân như giới thiệu “ Vị này là Giang Thiếu Tuân, Giang tổng.
Sau này sẽ điều hành GM thay cho tôi, nếu tôi không có ở GM.
Mọi người có chuyện gì cũng có thể tìm tới Giang tổng, mọi quyền hạn đều không khác gì tôi”
Giang Thiếu Tuân dùng ánh mắt xã giao, nhìn những người trong căn phòng này một lượt như chào hỏi.
Có Viên Nguyệt ở đây anh sẽ để cô toàn quyền, nếu thấy vấn đề không ổn cũng chỉ đưa ra lời khuyên.
Mục đích chính của cuộc họp này là để Giang Thiếu Tuân ra mắt với mọi người.
Viên Nguyệt chủ trì một lúc rồi cũng rời khỏi, để lại cuộc họp cho Giang Thiếu Tuân.
Viên Nguyệt về phòng làm việc riêng được một lúc, đang lật dở xem tài liệu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, vẫn không rời mắt khỏi tệp tài liệu lên tiếng “ Mời vào”
Tiêu Cẩn đẩy cửa cho Tần Tử Huyên bước vào “ Em yêu, mình mang thông tin cho cậu đây”
Tần Tử Huyên tiến đến chỗ Viên Nguyệt, lấy tệp tài liệu trên tay Viên Nguyệt.
Trực tiếp xoay người ngồi lên đùi cô, thay thế tệp tài liệu lúc nãy bằng tệp tài liệu mới.
Đây chính là kết quả điều tra của cô.
Viên Nguyệt vòng tay qua ôm lấy cô bạn, cô cũng đã quá quen với hành động như vậy rồi.
Nâng tệp tài liệu Tần Tử Huyên vừa đưa tới cho mình lên, Viên Nguyệt im lặng lật ra đọc một lượt.
Tần Tử Huyên như lồ ng tiếng cho tệp tài liệu trên người tay cô “ Vương Tinh, 28 tuổi.
Thiên kim nhà họ Vương, năm xưa có quan hệ rất tốt với nhà họ Đàm.
Có hôn ước với Đàm Khưu từ khi còn rất nhỏ.
Lúc còn bé, hai người này cũng có mấy lần gặp mặt nhau.
Đàm Khưu có vẻ không mặn mà lắm với cô ả, nên đã từ rất lâu không gặp mặt và thường xuyên tránh mặt cô ta.
À, có lần hai người này xuất hiện trước công chúng, vào hai năm trước vào lễ ra mắt nước hoa của nhà họ Đàm.
Cũng tại đây, Đàm Khưu chính thức huỷ bỏ hôn ước của hai người họ với lý do gia đình anh đã không còn ai và lúc lập hôn ước anh còn quá nhỏ để nhận thức được mọi chuyện.
Nhà họ Vương năm đấy náo động một phen, nhưng cũng không làm gì được Đàm Khưu, nên ngậm ngùi đồng ý.
Vương Tinh lúc đó nghe đâu đau khổ lắm, phải qua nước ngoài trị liệu tâm lý luôn”
Ngưng một lúc, Tần Tử Huyên với lấy túi xách trên bàn.
Lấy ra một tấm thiệp mời cho Viên Nguyệt xem.
Lúc này cô đã đứng dậy khỏi đùi Viên Nguyệt, ngồi lên mép