Viên Nguyệt vừa chạy khỏi hiện trường vừa cố tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, chạy ra gần đến cửa thấy Tần Tử Huyên và Giang Thiếu Tuân đã chuẩn bị xe đợi sẵn ở đó, môi cô nở nụ cười nhẹ nhõm.
Đang định chạy tới thì có tiếng gọi của Đàm Khưu ở sau “ Viên Nguyệt, em mau đứng lại”
Cô còn chưa kịp buông lỏng cảm giác đã liền tức tốc chạy tới chỗ hai người kia đang đợi sẵn.
Cô đâu có ngốc mà nghe lời anh ta đứng lại làm gì.
Ở sau Đàm Khưu đang đuổi theo cô thì bị Vương Tinh từ đâu chặn lại, chỉ biết nhìn Viên Nguyệt lên xe rời đi không chút nhìn lại.
Đàm Khưu tối sầm mặt nhìn Vương Tinh.
Chỉ hận không lập tức chôn cô ta tại đây “ Cô tìm chết?”
Vương Tinh như chưa nhận thức được vấn đề, vẫn còn bày ra dáng vẻ vô tội, lả lơi đưa li rượu đã bị cô ả bỏ thuốc lên môi Đàm Khưu “ Anh đừng nóng, chỉ là một đứa con gái không biết điều thôi mà”
Đàm Khưu nhìn cô ả cười khẩy một cái, cô ta tưởng rằng an không biết ly rượu này đã bị động tay rồi sao.
Đàm Khưu cầm lấy li rượu, Vương Tinh thấy vậy còn đang đắc ý thì anh ta bất ngờ bóp miệng cô ta mà mà đổ thẳng li rượu vào rồi hất tay để cô ta ra “ Đem cô ta vào trong sảnh tiệc lớn”
Lấy chiếc khăn của trợ lý vừa đưa lau đi thứ dơ bẩn dính trên tay rồi ghét bỏ ném luôn chiếc khăn ấy vào Vương Tinh đang khuỵ dưới sàn kia.
Cô ta bị đem vào sảnh tiệc lớn vừa lúc thuốc đã phát tác dụng.
Vương Tinh lúc này đã không tự chủ được nữa, phô ra những điều tục tĩu nhất, quyến rũ khách mời nam, còn lao vào c ởi đồ của họ hay không thì lại tự c ởi đồ của mình.
Mặt mũi của nhà họ Vương hay chính Vương Tinh đã triệt để mất hết mặt mũi.
Cũng may lão Vương tới mang đứa con gái này về kịp.
Ông ta chỉ có thể hận không thể lập tức đào hố lấp Vương Tinh.
Đàm Khưu bị làm cho mất dấu Viên Nguyệt, lúc đó ở quá xa anh ta cũng thể nhìn rõ được biển số xe.
Chỉ thấy kiểu dáng hình như là Mercedes Benz S65 AMG.
Ở Giang Thành này cũng không có mấy người có thể sở hữu dòng xe này.
Lập tức cho người đi điều tra xem, rốt cuộc là ai đã đưa Viên Nguyệt của anh ta đi.
Sau khi Viên Nguyệt lên xe, chiếc xe ấy đã được lái thẳng đến sân bay.
Ở ghế lái và ghế phụ đều là Giang Thiếu Tuân và Tần Tử Huyên không khỏi lo lắng mà hỏi Viên Nguyệt “ Cậu không sao đó chứ? Anh ta đã biết được gì rồi?”
Viên Nguyệt tháo đôi cao gót ra khỏi chân, thả lỏng người dựa vào ghế “ Đàm Khưu, anh ta chưa biết gì hết”
Nghe vậy, hai người bên trên thở ra một cái nhẹ nhõm.
Từ chỗ Tần Tử Huyên đưa xuống cho Viên Nguyệt một túi đồ “ Cậu thay đồ đi, cứ như vậy tới sân bay rất gây chú ý”
Tấm ngăn cách giữa hai hàng ghế dần được kéo lên.
Tới khi đóng hoàn toàn Viên Nguyệt mới bắt đầu thay đồ.
Giang Thiếu Tuân giảm tốc độ xe lại “ Em là tính bay thẳng sang Mỹ luôn?”
Vốn dĩ Viên Nguyệt tính tới Bắc Hoa