Lan Châu không đám tin, cũng không muốn tin tưởng: “Anh nói bậy, nếu như Lưu Ly không xuất hiện thì anh nhất định sẽ không tuyệt tình như vậy”
Hạ Huy Thành buông ly rượu xuống, bình tĩnh hỏi cô ta: “Em có biết làm sao anh gặp được Lưu Ly không?”
Hạ Lan Châu ngờ vực nhìn anh, ánh mắt khẽ co rút lại- “Sáng sớm hôm nay lúc anh chuẩn bị rời đi thì trùng hợp phát hiện Lưu Ly chạy đến tìm em tính sổ!
Nói cách khác, cho dù Lưu Ly có ở đây hay không thì Hạ Huy Thành vẫn sẽ không đến tham dự hôn lễ.
Cả đêm Hạ Huy Thành không hề chợp mắt, anh ấy cũng rất cố gắng thuyết phục bản thân cứ như vậy mà bước tiếp.
Hạ Huy Thành biết mình và Lê Nhật Linh đã định trước sẽ không có tương lai, anh ấy cũng đã giao Lê Nhật Linh vào trong tay Lâm Quân, anh ấy nên sớm tuyệt vọng mới đúng.
Thế nhưng, cho dù buông tha Lê Nhật Linh thì anh ấy sẽ bình tĩnh ở bên cạnh Hạ Lan Châu sao?
Anh ấy không làm được.
Anh ấy không yêu Hạ Lan Châu, chỉ một lòng xem cô ta như em gái mình mà thôi.
Vào lúc trời tờ mờ sáng, anh ấy đã thay đồ rời khỏi nhà họ Hạ.
Dù sao nhà họ Hạ cũng rất có ơn với anh ấy, Hạ Huy Thành hút hết mấy điếu thuốc, dựa vào bên cửa không ngừng hút thuốc, ánh lửa đỏ kia cứ sáng rồi lại tắt hết lân này đến lần khác.
Lưu Lý vừa mới xuống máy bay đã chuẩn bị đi tìm Hạ Lan Châu tính sổ, cô ta muốn xông vào đại sảnh đang náo nhiệt của nhà họ Hạ.
Chờ đến khi hôn lễ bắt đầu thì hủy hết mặt mũi nhà họ Hạ, vạch trần gương mặt thật của Hạ Lan Châu, thuận tiện lôi chuyện trước kia của Lê Nhật Linh ra để mọi người cười nhạo một trận.
Thế nhưng còn chưa vào được nhà họ Hạ, chưa nhìn thấy Hạ Lan Châu thì đã gặp phải Hạ Huy Thành đứng bên ngoài cửa lớn không ngừng hút thuốc.
Thật ra thì Hạ Huy Thành rất đẹp trai, vẫn luôn rất đẹp trai.
Thế nhưng anh ấy lại quá dịu dàng, vì thế nên lực sát thương đã ít hơn một chút.
Dáng vẻ Hạ Huy Thành hút thuốc trông rất uể oải và chán nản, tuy nhiên lại mạng theo chút hấp dẫn của người đàn ông thành thục: Lưu Ly bước lên hỏi anh ấy: “Hạ Lan Châu đâu?”
Hạ Huy Thành hé mắt: