“Lưu Ly, con tiện nhân này!” Hạ Lan Châu giơ tay lên muốn tát Lưu Ly.
Lưu Ly nhanh chóng núp vào sau lưng Hạ Huy Thành, tránh thoát khỏi cái tát này.
Hạ Huy Thành nắm lấy cổ tay Hạ Lan Châu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Lan Châu, đến bây giờ mà em vẫn chưa tỉnh ngộ sao?”
Hạ Lan Châu trợn to hai mắt: “Anh đang giúp.
Lưu Ly mà trách mắng em sao?”
Lưu Ly cười xòa ra tiếng: “Uống công cô tự nhận mình thông minh, chẳng lẽ cô không nhìn ra Hà Huy Thành đang giúp Lê Nhật Linh trách cô sao?”
Hạ Lan Châu siết chặt quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay khiến cảm giác lo lăng bất an trong lòng giảm bớt một chút: “Anh, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau không ai có thể để tâm đến anh hơn em đâu: Từ khi anh vào nhà họ Hạ thì đã biết anh sẽ kết hôn với em mà là anh từ chối em trước!”
“Lan Châu, không có tình yêu thì hôn nhân sẽ không hạnh phúc đâu. Đừng u mê nữa, buông tay đi, như vậy đối với ai cũng tốt cả"
“Ý của anh chính là đối với Lê Nhật Linh tốt, đúng không?” Hạ Lan Châu khổ sở cười một tiếng, ánh mắt u ám của cô ta nhìn chằm chằm.
vào gò má anh ấy, gắn từng chữ một hỏi: “Làm sao anh biết em không yêu anh, nếu như em không yêu anh thì cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy chứ?”
Hạ Huy Thành lắc đầu thất vọng: “Nhưng tình yêu của em biến chất quá rồi, anh chịu không nổi.”
Hạ Huy Thành không ngờ Hạ Lan Châu ngày bé lẽo đếo theo sau lưng mình, bây giờ trong lòng lại bẩn thỉu như vậy.
Vì yêu anh ấy mà đã có thể ra chủ ý cho người khác, khiến cho Lê Nhật Linh lên giường với Lâm Quân, từ đó gả cho Lâm Quân.
Khi đó Hạ Lan Châu có bao lớn chứ, vậy mà đã có thể mưu tính như vậy rồi.
Thật ra thì khi đó Hạ Huy Thành đã cảm thấy không đúng, thế nhưng.anh ấy cũng không suy nghĩ sâu xa hơn.
Bởi vì Hạ Lan Châu là em gái của anh ấy, hai ông bà nhà họ Hạ đã nuôi dưỡng anh ấy lớn khôn, là ân nhân của anh ấy nên Hạ Huy Thành không muốn nghĩ xấu cho người khác.
Anh ấy cứ cho rằng chuyện này sẽ qua đi.
Thế