“Thay tôi cảm ơn vị khách nam kia nhé!” Hà Dĩ Phong lịch sự gật đầu một cái với tiếp viên hàng không, dùng chăn phủ lên người Lê Minh Nguyệt và mở miệng nói.
Lê Minh Nguyệt tựa vào đầu vai Hà Dĩ Phong, bị anh ta lay động tỉnh lại, cô ấy bĩu môi không hài lòng, nhưng chỉ sau nháy mắt, cô ấy lại đổi một tư thế rồi tiếp tục ngủ mất.
Dáng vẻ của cô lúc này vô cùng đáng yêu, làm Hà Dĩ Phong cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng Hà Dĩ Phong đột nhiên nghĩ tới, chẳng trách anh ta sẽ cảm thấy người đàn ông kia rất quen mắt, ánh mắt của người đàn ông kia cực kỳ giống ánh mắt của Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh sao? Trong lòng Hà Dĩ Phong đột nhiên hoảng sợ, Lê Nhật Linh là con nuôi của Lê Hải Thiên chứ không phải là con gái ruột của nhà họ Lê.
Người đàn ông này có tuổi tác và khuôn mặt rất phù hợp, có khi nào ông ta có liên quan đến Nhật Linh không?
Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay Thành phố A, Hà Dĩ Phong gọi Lê Minh Nguyệt dậy, nhưng vừa ngẩng đầu, anh ta đã không nhìn thấy người đàn ông kia nữa, ông ấy đã rời khỏi chỗ ngồi.
Hạ Dĩ Phong vội vàng để yên cho Lê Minh chạy ra ngoài, đuổi theo người đàn ông kia.
Sân bay Thành phố A rất lớn, rất nhiều người qua lại, Hà Dĩ Phong đã chạy qua chạy lại mấy vòng, nhưng làm sao cũng không thể tìm ra người đàn ông lúc nãy ngồi trên máy bay.
Anh ta nhíu mày, mím môi, quay đầu nhìn quanh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy phía xa xa, Lê Minh Nguyệt vừa thở hổn hển, vừa kéo vali hành lý đuổi theo anh ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Minh Nguyệt đã đầy vẻ cố hết sức, thân thể nho nhỏ của cô ấy mà phái xách vali hành lý của hai người thật to, ánh mắt cô ấy nhìn Hà Dĩ Phong hơi có vẻ trách móc: “Anh còn không mau đến giúp đỡ tôi àI”
Hà Dĩ Phong nhanh chóng đi về phía cô ấy và nhận lấy vali trong tay cô ấy.
Vừa rồi, anh ta vội vàng tìm người đàn ông kia, suýt nữa đã quên mất Lê Minh Nguyệt.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu của Lê Minh Nguyệt, Hà Dĩ Phong vội vàng mở miệng giải thích: “Vừa rồi, tôi nhìn thấy một người!”
“Một cô gái xinh đẹp cố nào mà có thể để cậu chủ Hà đích thân đuổi theo vậy?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong, điều đầu tiên mà cô ấy nghĩ tới là… Chắc chắn Hà Dĩ Phong đuổi theo một người phụ nữ.
“Cô gái xinh đẹp ư? Không phải! Đó là một người đàn ông!” Hà Dĩ Phong phản ứng không kịp, không rõ ý của Lê Minh Nguyệt, anh ta hơi nghiêng đầu giải thích.
Lúc này, vẻ mặt Lê Minh Nguyệt càng trở nên phong phú hơn, cô ấy đã động não bay xa đến tận chân trời.
Chẳng lẽ Hà Dĩ Phong đã bị chuyện gì kích thích, vì vậy giới tính bị thay đổi rồi à: “Trời ơi!
Hà Dĩ Phong! Từ bao giờ anh bắt đầu thích đàn ông vậy? Dù Nhật Linh không thích anh, anh cũng không nên tự coi rẻ bản thân mình như vậy chứ!”
“Trong đầu em chứa toàn thứ gì vậy?” Khóe miệng Hà Dĩ Phong run run, huyệt thái dương