Cưng Chiều Tận Tim

Cô ta cướp bạn trai của cậu?


trước sau

Chương 32


Edit & Beta: Mina


Thật sự không phải là Trì Yên có thiên phú, chỉ là do hồi học Đại học được Bạch Lộ đầu độc nhiều, loại âm thanh này được nghe nhiều, học không giống cô ấy thì còn làm diễn viên gì nữa.


Cô nhìn màn hình điện thoại không còn phát sáng trong tay Khương Dịch, ngước mắt nhìn Khương Dịch: "Có phải em làm quá rồi không?"


Trì Yên không nghĩ Khương Du Sở sẽ trong sáng như thế.


Rõ ràng không kém cô nhiều tuổi, so sánh với nhau, xem ra đầu óc cô rất đen tối.


Trì Yên đưa tay sờ sờ mũi.


Cô buồn bực, động tác quen thuộc những lúc không biết nên làm thế nào.


"Anh nói gì đi?"


Khương Dịch tiện tay ném di động sang một bên, sau đó nhìn cô.


Đôi mắt thâm trầm, gợn sóng cuồn cuộn.


Lấy hiểu biết của Trì Yên đối với anh mà nói, trong nháy mắt liền biết cô đã trêu chọc anh.


Cô nhanh chóng chống cánh tay ngồi dậy co về một bên giường, đánh đòn phủ đầu nói: "Nghe nói mang thai thời kỳ đầu không thể làm chuyện đó..."


Nói như thể cô đã xác nhận chính mình mang thai vậy.


Khương Dịch như coi cô nói nhảm, cúi người đè lên, thể lực nam nữ chênh lệch quá lớn, bất luận dùng lực thế nào cũng không thể động đậy, anh dần đè lên, dẫn theo một mảng lớn bóng đen đến.


Khương Dịch thật sự đẹp trai, khuôn mặt đó, không cần lên tiếng cũng không cần phải làm cái gì vẫn có thể câu hồn đoạt phách.


Trì Yên không khó lý giải nguyên nhân Thẩm Ninh bị anh từ chối nhiều lần nhưng vẫn thích anh nhiều năm như vậy.


Dường như hồn cô cũng bị câu đi một nửa, nhưng dẫu sao cô vẫn còn lại một nửa: "Được rồi, nếu như hôm nay anh nhất định muốn, em phải chuẩn bị trước đã..."


Ngay khi anh định đè cô xuống giường, cô đã lăn lông lốc trở mình bò lên phía trước, bò lên chưa được mười mấy cm đã bị anh giữ chặt mắt cá chân.


Cô cũng không tiếp tục di chuyển về phía trước, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy ra áo mưa mấy hôm trước mua, bỗng chốc mở ra nhiều cái.


Khương Dịch rất không thể tưởng tượng nổi.


Trì Yên mở từng cái bao ra, sau đó tỉ mỉ nhìn.


"Trì Yên, em làm gì vậy?"


"Em xem có dấu vết kim châm không."


Khương Dịch cúi đầu mắng một tiếng, bàn tay cầm mắt cá chân cô hơi dùng lực, kéo cô về phía anh.


Trì Yên vẫn tư thế nằm sấp, mới xác nhận trên đầu áo mưa không có lỗ kim, ngay lập tức bị anh đè lên, giọng anh rất trầm, hơi thở rất thô rất nóng, toàn bộ phả vào tai cô: "Xem hết chưa?"


"..."


Giữa hai chân cô có vật chống vào, bị hù dọa không dám lên tiếng.


"Không nói lời nào anh coi như em đã xem hết."


Khương Dịch vốn chẳng cho cô cơ hội nói chuyện, nụ hôn đã rơi trên cổ cô, tay theo bả vai cô vòng ra đằng sau, hai ba cái dễ dàng kéo áo ngủ trượt từ trên bả vai xuống.


Trì Yên run, khó chịu hừ một tiếng.


Anh hôn cùng với bàn tay đồng thời một đường trượt xuống, tinh tế dày đặc, hôn hơi gấp gáp.


Trì Yên bị anh hôn không thoải mái, kiên nhẫn động đậy, muốn xoay cơ thể qua chỗ khác, thắt lưng hết lần này tới lần khác bị anh giữ không thể động đậy.


Nụ hôn của Khương Dịch tiếp tục đi xuống.


Hô hấp và giọng nói của Trì Yên đều run sợ, thở không ra hơi gấp gáp nói: "Khương Dịch, anh nhanh lên một chút..."


Phía dưới, hình như anh cúi đầu cười một tiếng: "Anh không muốn em."


Trì Yên run rẩy yếu ớt.


Không mang thai là chuyện tốt, nhưng chẳng may thật sự mang thai, anh đương nhiên không dám làm loạn.


Trước khi chưa xác thực kết quả, Khương Dịch chỉ có thể dựa theo kiến thức khi mang thai mà làm.


Lúc anh nói chuyện, hơi thở tỏa ra khí nóng, tất cả đều phả vào đùi Trì Yên, Trì Yên khẩn trương nắm chặt tay níu ga giường, tức giận đến phát khóc.


Người này quả thực không biết xấu hổ, trêu chọc người rồi lại nói với cô một câu không muốn làm.


Trì Yên hít mũi: "Anh thì sao."


Khương Dịch không để ý đến cô, cúi đầu, môi áp trên đùi trắng nõn mịn màng của cô, sau đó dời lên trên, lại lên dần.


Trì Yên "A" một tiếng, càng câu dẫn người hơn lúc nãy, cơ thể mềm nhũn, thắt lưng cong thành hình cung.


Khương Dịch không dám cùng cô làm thật, Trì Yên bị anh giày vò nửa ngày, cuối cùng vẫn dùng tay giải quyết giúp anh.


Trì Yên không có kinh nghiệm, lại không có nhiều thể lực, sau khi xong việc động cũng không muốn động, lòng bàn tay nóng lên, ngón tay cũng lười động một cái.


Cô nhắm mắt nằm lì trên giường, một lát sau vẫn chưa ngủ được, không biết bây giờ là mấy giờ, cô nghe thấy Khương Dịch gọi điện thoại.


Là gọi cho Lục Cận Thanh, Trì Yên vẫn còn đủ tỉnh táo.


Hình như Khương Dịch cho rằng cô đã ngủ, hạ giọng xuống cực thấp: "Người mới họ Đỗ kia, các cậu cố gắng giảm bớt thời gian ký hợp đồng vài năm."


Có lẽ anh không nhớ rõ tên của Đỗ Vũ Nhu.


Trì Yên và Đỗ Vũ Nhu ký hợp đồng ba năm, vấn đề này lúc thảo luận hợp đồng cô rất chú ý.


Rút ngắn thời gian... Vậy thì hợp đồng chỉ còn một năm.


Tuy nhiên, hợp đồng đã được ký kết, nếu thay đổi hoặc vi phạm hợp đồng, Trì Yên mơ mơ màng màng nghĩ.


Ngắn ngủi vài phút, có vẻ Khương Dịch đã thương lượng với Lục Cận Thanh xong.


Sau đó Trì Yên chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm giác có một đôi bàn tay vươn tới ôm cô di chuyển, dường như sợ đánh thức cô, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.


Khương Dịch rủ mắt nhìn cô.


Trên mặt cô còn đỏ ửng chưa biến mất, vành tai phiếm hồng, mềm mại sạch sẽ.


Nói thêm vài câu với Lục Cận Thanh để ý kĩ Đỗ Vũ Nhu, Khương Dịch mới cúp điện thoại, tắt đèn ngủ trên tủ đầu giường, vươn tay chỉnh góc chăn giúp Trì Yên.


Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, có người rất nhanh đi vào giấc mộng.


·


Trì Yên nhanh chóng lên lịch trình để xác nhận có phải thật sự mang thai hay không.


Cô bận rộn vài ngày, suýt nữa quên mất chuyện này, nhưng kỳ kinh nguyệt vẫn mãi chưa đến, cộng thêm mấy ngày nay cô ăn uống không tốt, buổi chiều sau khi kết thúc lịch quay liền gọi điện thoại cho Bạch Lộ.


Bạch Lộ vẫn chưa tan tầm, Trì Yên dừng xe dưới tòa soạn của bọn họ.


Trước khi cô đến đây có mua hai ly nước cam, man mát lành lạnh, thanh nhiệt lại giải ngán. Trì Yên hút nốt một hớp nước cam, rốt cuộc cũng nhìn thấy Bạch Lộ ở trong đại sảnh đi ra.


Bạch Lộ sợ cô chờ sốt ruột, vẫy vẫy hai tay như con vịt Donald chạy chậm đến đây, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, thở hồng hộc.


Trì Yên đợi cô ấy hô hấp đều đều bình thường mới đưa một ly nước cam tới.


"Hôm nay không săn tin?"


"Đây không phải là nói nhảm sao, đi săn tin cậu còn có thể ngồi đây nhìn thấy tớ?"


Bạch Lộ hút một hớp nước cam: "Yên Nhi, sao hôm nay cậu chu đáo thế, còn biết mua đồ uống cho tớ?"


Trì Yên: "..."


"Chỉ một ly nước cam mà nghĩ tớ sẽ làm việc không công?"


Trì Yên: "Nhìn tớ giống loại người như vậy sao?"


Được rồi... Cô đúng là người như vậy.


Bạch Lộ cũng không tiếp tục trêu ghẹo cô, giải khát xong hỏi cô: "Nói đi, muốn tớ làm gì?"


Trì Yên khởi động xe: "Đến đó cậu sẽ biết."


Xe rất nhanh đỗ ngay ven đường.


Bạch Lộ nhìn ra ngoài có chút hi vọng: "Cậu bị bệnh?"


"Giúp em đi mua que thử thai được không, chị gái Lộ Lộ?"


Bạch Lộ nghe thấy cô nói bốn từ buồn nôn phía sau mà trừng mắt, rồi mới chú ý nửa câu phía trước của cô.


Hốc mắt cô ấy căng lớn: "Cậu với Khương Tổng..."


Trì Yên gật đầu: "Mặc dù tớ là diễn viên tuyến 18, nhưng cũng không tiện đi mua loại đồ này."


Dừng vài giây, cô nói thêm: "Đi bệnh viện càng không thể."


Trì Yên không phải chưa từng

nghĩ tới đi tìm Thẩm Văn Hinh.


Nhưng chuyện này nếu để Thẩm Văn Hinh biết, cô nghĩ nếu thật sự có, đến lúc đó không thể không làm khó Khương Dịch.


Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra cách này để thử trước.


Bạch Lộ liên tục hít vào thở ra, sau khi đeo khẩu trang và kính râm, xoay người muốn xuống xe.


Trì Yên ngay lập tức kéo cô ấy lại: "Cậu che kín như vậy làm gì?"


Nhìn như muốn đi cướp ngân hàng, nhìn vào càng làm người ta nghi ngờ.


Bạch Lộ lườm cô một cái, rốt cuộc miễn cưỡng tháo kính râm ra, hùng hùng hổ hổ xông vào tiệm thuốc.


10 phút sau, mặt Bạch Lộ đầy vẻ bực bội nhét túi to vào tay Trì Yên.


Vừa rồi cô ấy đang mua que thử thai, con bé này nói một que có khả năng sẽ còn khả năng sai sót, bắt cô ấy lại đi vào càn quét mua tất cả các nhãn hiệu về.


Lúc tính tiền, ánh mắt của nhân viên thu ngân nhìn cô ấy cũng thay đổi.


Trì Yên hơi buồn cười nhưng sợ Bạch Lộ đánh cô, chỉ dám quay mặt liếc ngoài cửa sổ.


Bạch Lộ rộng lượng, không chấp nhặt cô.


Nửa tiếng sau, Trì Yên đưa Bạch Lộ về nhà, cô ấy cũng không nhắc lại chuyện này, như mọi ngày nên bát quái sẽ bát quái.


Bát quái đến tin hot về Đỗ Vũ Nhu cùng với Lục Cận Thanh mấy hôm trước, trên Weibo lan truyền rất nhanh, nói Lục Cận Thanh muốn công khai tình cảm.


Nhưng Trì Yên cảm thấy, Đỗ Vũ Nhu không lọt vào tầm mắt của Lục Cận Thanh được.


Trì Yên nghe Bạch Lộ nói liến thoắng, cũng không chen ngang lời cô ấy, đợi cô ấy nói đến khát nước mới đưa tới một chai nước khoáng: "Nước cam không còn, uống tạm đi."


"Lộ Lộ."


"Sao thế?"


"Cậu giúp tớ để ý kĩ Đỗ Vũ Nhu."


Dù sao Bạch Lộ cũng làm trong tòa soạn báo, làm gì cũng dễ dàng hơn cô.


Trước giờ Trì Yên chưa từng nói cho cô ấy về người tên Đỗ Vũ Nhu này.


Bạch Lộ hơi ngạc nhiên nhìn cô, "Cậu quen cô ta?"


Trì Yên gật đầu, "Trước kia quan hệ không tồi."


Bạch Lộ hiểu rõ, "Cô ta cướp bạn trai của cậu?"


"..."


Có lẽ bọn họ làm nghề paparazzi nên não hoạt động khác người thường, Trì Yên thuận miệng trêu ghẹo một câu: "Còn nghiêm trọng hơn cái này."


Trì Yên suy nghĩ mấy giây, kể lại qua loa chuyện trước kia, giải thích một lần cho Bạch Lộ.


Trì Yên cố gắng thuật lại hời hợt, tránh nặng tìm nhẹ.


Bạch Lộ vẫn nghe đến nước mắt lưng tròng, cô ấy quen biết nhiều người, rất nhanh tìm được vài người hỏi sơ qua tình hình về Đỗ Vũ Nhu: "Nghe nói được bao nuôi."


Bạch Lộ "Chậc" một tiếng: "Đúng rồi, hiện giờ người đại diện dẫn dắt cô ta..."


Là đối thủ một mất một còn của Khương Vận.


Trì Yên cho rằng cô ấy nói ý này, kết quả không đoán ra Bạch Lộ dừng lại một giây, rồi ho khẽ một tiếng, mở miệng nói câu: "Vẫn liên quan đến tình địch của cậu... Chính là chị dâu của Thẩm Ninh."


• 16/02/2018 - 05/07/2018 • 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện