Chương 1280:
Ngày hôm nay anh nhận Bì Bì và Tinh Tinh làm con, cũng chưa phong tỏa tin tức, anh biết cô nhất định sẽ tới, chỉ là nhanh hơn so với anh tưởng tượng.
Lục Hàn Đình hiện tại cũng không muốn thấy người phụ nữ tàn nhẫn này nữa, chỉ cần nghĩ đến từng hành động của cô, anh liền muốn hung hăng dạy dỗ cô một trận, để cô nếm được vị đắng.
“Không gặp, bảo cô ấy đi đi!” Lục Hàn Đình trầm giọng nói.
“Vâng.”
Hạ Tịch Quán tới, bây giờ đang ở ngoài cửa lớn biệt thự.
Sáng sớm hôm nay cô tỉnh lại trong phòng tổng thống, cô cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ rõ buổi tiệc hội nghị của Lục thị tối hôm qua cô đã uống say, cô muốn bắt Lục Hàn Đình lại, nhưng Lục Hàn Đình trực tiếp đưa ném cô vào trong nước để tỉnh rượu.
Nghĩ đến chuyện ngu xuẩn cô đã làm, Hạ Tịch Quán liền hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Sau đó cô rời khỏi Lục thị, về đến nhà, rất nhanh liền nhận được điện thoại của dì Tô, dì Tô nói Tinh Tinh bị Lục Hàn Đình đón đi rồi, Bì Bì cũng đi theo.
Hạ Tịch Quán cả kinh, cô còn không tìm được thời gian nói cho Lục Hàn Đình về thân thế của Bì Bì và Tinh Tinh, anh vẫn hiểu lầm Bì Bì Tinh Tinh là con của Tô Hi, chẳng lẽ anh thương tổn hai đứa bé?
Hạ Tịch Quán vội vã chạy tới nơi này, muốn gặp Lục Hàn Đình.
Lúc này “két” một tiếng, cửa biệt thự lần nữa được mở ra, người làm nữ đứng ở cạnh cửa nói: “Thật ngại quá, tiên sinh chúng tôi nói ngài ấy không muốn gặp cô, bảo cô lập tức rời đi.”
Cái gì?
Anh không muốn gặp cô?
Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú: “Tôi sẽ không đi, hai đứa con của tôi còn ở bên trong, Lục Hàn Đình đâu, vì sao
“Tiểu thư, chúng tôi cũng là nghe lệnh mà làm việc thôi, tiên sinh không muốn gặp cô, mời cô lập tức rời đi!!”
Oanh một tiếng, người làm nữ trực tiếp đóng cổng biệt thự lại.
Hạ Tịch Quán: “…”
Trong thư phòng, Lục Hàn Đình đứng lặng trước cửa số sát đất, anh rũ mí mắt anh tuần nhìn dưới lầu, thu hết thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán vào đáy mắt mình.
Thế nhưng Tiểu Tinh Tinh vẫn còn khóc, bàn tay nhỏ xinh chà chà khóe mắt, nước mắt đầy mặt.
Lục Hàn Đình trầm giọng nói: “Cô đi ra ngoài đi.”
“Vâng, tiên sinh.” Người làm nữ nhanh chóng lui ra.
Lục Hàn Đình nhìn Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh đã tắm xong, trên người mặc chiếc váy hai dây màu vàng, trên đôi chân nhỏ còn mang chiếc tất cùng màu, hiện tại cô bé đứng khóc, tất đã rớt một cái, lộ ra bàn chân nhỏ xíu.
Lục Hàn Đình cảm tháy tiếng khóc của Tiểu Tinh Tinh đã làm trái tim anh tan vỡ, anh nhanh chóng ôm Tiểu Tinh Tinh trong khuỷu tay có lực, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Tinh Tinh, sao con khóc, mau nói cho chú biết.”
Trên khuôn mặt nhỏ Tiểu Tinh Tinh treo đầy nước mắt trong suốt, cô bé uất ức nhìn Lục Hàn Đình, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, còn muốn khóc: “Mẹ ơi… Tinh Tinh nhớ mẹ… Tỉnh Tỉnh nhớ mẹ… hu hu…”
Tiểu Tinh Tinh muón mẹ, cho nên khóc.
Trái tim Lục Hàn Đình tê dại, dù anh không còn cách nào tha thứ Hạ Tịch Quán, nhưng ba đứa con này đều rất yêu cô, tình yêu của mẹ là thứ mà bắt cứ kẻ nào cũng không thể thay thế được.