Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1281


trước sau

Chương 1281:

 

“Tinh Tỉnh ngoan, đừng khóc, con xem bây giờ đã khuya lắm rồi, sáng mai chú liền dẫn con đi tìm mẹ có được hay không?” Lục Hàn Đình vươn bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Tinh Tinh.

 

Kỳ thực Lục Thần Dịch chính là anh tự tay nuôi lớn, anh cũng không tính là ông bó bỉm sữa, nhưng bây giờ Tiểu Tỉnh Tinh nho nhỏ được anh ôm vào trong ngực, Tinh Tinh mềm mại như không xương, anh thận trọng cũng không dám dùng sức, rất sợ làm đau Tiểu Tinh Tinh.

 

Tiểu Tinh Tinh thương tâm ghé vào đầu vai Lục Hàn Đình nức nở, hít hít vào, cái mũi nhỏ hồng hồng, tiếng nức nở làm làm người ta tan nát cõi lòng: “Không muốn, bây giờ: con muốn mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi.”

 

Lúc này Bì Bì vào được, cậu nhìn Lục Hàn Đình: “Chú đẹp trai, chú có dỗ em gái cũng vô dụng, mẹ lúc nào cũng ngủ với em gái, cho dù lúc mẹ bận rộn, buỏi tối cũng sẽ cùng em gái video call, buôn chuyện trời đất.”

 

Lục Hàn Đình nhìn Tiểu Bì Bì, ánh mắt kia đại ý lẽ nào đêm nay không thể ngoại lệ một lần?

 

Tiểu Bì Bì nhún vai không thể.

 

Lục Hàn Đình đau đầu, hiện tại Hạ Tịch Quán đang ở ngoài cửa lớn, anh đã ra lệnh, không cho cô vào, cũng không để cô gặp con.

 

Hơn nữa anh còn quyết định rồi, muốn nhận Bì Bì và Tinh Tinh đến cạnh mình nuôi nắng, anh muốn lấy quyền nuôi dưỡng hai đứa con này.

 

Nhưng bây giờ kế hoạch có biến, anh quên mát bọn nhỏ rất ỷ lại yêu thương Hạ Tịch Quán, muốn mạnh mẽ tách bọn chúng ra khỏi mẹ mình đoán chừng là không thẻ.

 

Tiểu Tinh Tinh còn đang không ngừng khóc, tay chân anh luống cuống dỗ dành, nhưng dỗ mãi cũng chẳng dỗ được.

 

Lục Hàn Đình đau lòng không chịu được, anh khom lưng nhặt đôi tất trên thảm lên, giúp Tiểu Tinh Tinh mặc vào: “Được, Tinh Tinh, chú hiện tại liền dẫn con đi gặp mẹ, nhưng con không thể khóc, có được không?”

 

Tiểu Tinh Tinh nhanh chóng ngừng tiếng khóc, đôi mắt to ươn ướt nhìn Lục Hàn Đình: “Thật không ạ chú đẹp trai, con có thể gặp mẹ con rồi?”

 

“Đương nhiên là thật, chú hiện tại liền mang con đi.” Lục Hàn Đình nắm tay Tiểu Tinh Tinh, dắt cô bé ra ngoài.

 

Ông bồ và cô em gái đã đi, Tiểu Bì Bì đi tới ban công trong phòng, cậu cúi cái đầu nhỏ nhìn xuống dưới lầu, mẹ còn đứng ở đó.

 

Tiểu Bì Bì, mẹ, con chỉ có thể giúp mẹ tới đây, bố đã mang theo em gái xuống phía dưới tự mình nghênh tiếp mẹ, con đường sau này hai người phải tự giải quyết đi.

 

Bên ngoài cửa biệt thự, Hạ Tịch Quán lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho Lục Hàn Đình.

 

Thế nhưng lúc này “két” một tiếng, cổng biệt thự đột nhiên mở ra, ánh đèn sáng trưng bên trong hắt ra, Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, Lục Hàn Đình và Tiểu Tinh Tinh một lớn một nhỏ xông vào trong tầm mắt cô.

 

“Mẹ…” Tiểu Tinh Tinh nhào đến Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán vươn cánh tay đón Tiểu Tinh Tinh, cũng bế Tiểu Tỉnh Tinh lên, cô dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh, con có nhớ mẹ không? Mẹ rất nhớ con đó.”

 

Tiểu Tinh Tinh vui vẻ ôm cổ Hạ Tịch Quán, cũng hôn lên mặt mẹ, mềm nhẹ cười nói: “Dĩ nhiên rồi ạ, Tinh Tinh mỗi ngày đều nhớ mẹ mà, vừa rồi Tinh Tinh nhớ mẹ đến khóc nhè đó…”

 

Hạ Tịch Quán thấy viền mắt Tiểu Tinh Tinh hồng hồng, như là khóc qua, trong lòng cô tê rần, lại hôn Tiểu Tinh Tinh vài cái biểu thị vui vẻ.

 

Tiểu Tinh Tinh ở trong lòng mẹ cười khanh khách.

 

Lục Hàn Đình nhìn hai mẹ con, mặc kệ anh có tức giận Hạ Tịch Quán bao nhiêu, nhưng nhìn hai mẹ con trái tim anh đã mềm nhũn, mềm đến rồi tinh rối mù.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện