Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô, bên tai đều là giọng nói yêu kiều ấy — Diệp Minh, em rất nhớ anh.
Diệp Minh, em muốn anh hôn em, ôm em, khen em.
Diệp Minh, em nhớ anh muốn khóc…
Hà Băng.
Băng Băng của anh.
Năm nay anh đã ba mươi tám tuổi, nếu như nói nhân sinh còn có gì tiếc nuối thì chính là Hà Băng.
Chiếc nhẫn kia vẫn còn lặng lặng nằm trong túi quần anh, anh và cô cuối cùng vẫn bỏ lỡ.
Thế nhưng…
Diệp Minh nhắm mắt, muốn xóa nhòa đi khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ trong tâm trí kia, nhưng vô ích, mỗi lần đến thành phố nơi cô ở, anh đều nhộn nhạo.
Trong lòng của anh ẩn chứa một con dã thú, con dã thú kia đang lao điên cuồng, đang gầm thét.
Yết hầu Diệp Minh bỗng trượt lên xuống, đột nhiên mở mắt ra, anh ngồi thẳng thân, đánh tay lái, sau đó đạp chân ga vội vả đi.
Trong trường, những đứa bé kia nhìn Diệp Minh lái xe đi, bọn nó không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì có các anh các chị nói với bọn nó, mỗi lần tới nơi đây, chú đều sẽ đến một chỗ, nhìn một người.
“Các cậu nói, chú ấy đi thật à?”
“Các cậu nói xem, chú ấy đi nhìn ai vậy?”
“Tớ cũng không biết, thế nhưng tớ cảm thấy được, đó nhất định là người chú yêu tha thiết nhất.”
“Tớ không thể tưởng tượng, người có thể để khiến chú yêu sâu đậm, sẽ như thế nào.”
Diệp Minh lái xe, chạy như điên ở trên đường.
Vì vậy xe trên đường đều chú ý tới anh, có người cười chế giễu: “Thằng trâu bò nào thé, lại có