Triệu Lôi bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy được rồi, anh đi.”
Triệu Lôi xoay người, rời đỉ.
Hà Băng đứng tại chỗ một hôi, sau đó cô băng qua đường, đi về phía chiếc xe màu đen kia.
Trong xe Diệp Minh cứ nhìn Hà Băng từng bước đi tới hướng anh, càng ngày càng gần.
Ba năm nay, đây là lần cô cách anh gần nhât.
Diệp Minh ngồi dậy, bàn tay to buông lỏng lần nữa níu chặt tay lái, cô cũng không biết anh ở chỗ này, cô cúi đầu đi tới, không biết đang suy nghĩ tâm sự gì.
Thế nhưng cái này đủ để anh thấy rõ cô, ba năm qua đi, cô gái 24 tuổi đã trổ mã thướt tha thướt tha, càng thêm thanh lệ động nhân.
Trong tròng mắt Diệp Minh dính vào tia máu nhàn nhạt, đó là cô gái đã từng là của anh.
Lúc này Hà Băng đi tới bên cạnh xe, bởi vì màng xe là màu đen, nên cô nhìn không thấy bên trong, đương nhiên cô cũng không nhìn vào bên trong.
Chỉ là, cô đột nhiên dừng bước.
Cô lặng lặng đứng bên chỗ ghế lái, cúi xuống đầu nhỏ, cô nhìn cái bóng của mình trên mặt đất, bóng dáng của cô bị ánh trăng kéo rất dài rất dài.
Cách một cánh cửa xe, cô và anh lần nữa gặp lại.
Thê nhưng, tât cả sớm đã thành cảnh còn người mắt.
Cô không biết anh đã từng tới thành phố của cô, đi qua con đường cô từng đi qua, cũng từng đón qua con gió đêmtừng thổi qua cô.
Diệp Minh siết chặc bàn tay to, thẳng đến khi gân xanh nổi lên, anh dùng hết khí lực lớn nhất kiềm chế chính mình, đừng mở cửa xe ra, đừng đi quấy rối cØ.
Anh không cho được hạnh phúc, người khác cho được, thế thì nén đau buông tay cô, không quấy rối cô nữa.
Yết hầu cuộn lên xuống, Diệp Minh chậm rãi khép mắt, cứ như vậy đi…
Thê nhưng lúc này, ngoài cửa Hà Băng dường như đột nhiên cảm giác được cái gì, cô chậm rãi ngắng đầu lên, đôi tròng mắt kia nhìn