Chương 16:
Lâm Mộc Mộc đưa tay lại cho cậu.
Sau đó Dư Hoan kéo cô ra từ trong bóng tối.
Cô gái như thấy một tia sáng, nhưng cô bỗng phản cảm với kia sáng đó. Vì cô nhận ra tia sáng đấy không thuộc về mình.
Tay Dư Hoan bị hất ra.
Lâm Mộc Mộc khoác áo đồng phục của cậu chật vật chạy mất.
Tại quán cà phê.
Lúc Dư Hoan tới nơi, Lục Kình đã đợi cậu một tiếng. Cậu đi đến xin lỗi, nói: "Ngại quá, anh lỡ tới trễ. Bạn của anh gặp vài chuyện, anh đi giúp cô ấy một chút nên mới trễ."
Lục Kình rất lịch sự mời cậu ngồi xuống: "Không sao, lâu như nào em cũng sẵn sàng chờ."
Lời này nghe cứ kì lạ như nào ấy. Dư Hoan nghi ngờ vài giây, từ tốn ngồi xuống: "Ừm, em nói đi, em muốn anh làm gì?"
"Đừng vội, uống cà phê trước đã." Lục Kình búng tay một cái, gọi người phục vụ đi tới: "Cho anh ấy ly cà phê, nhiều đường chút."
"Vâng." Người phục vụ gật đầu đi xuống.
Lục Kình mở điện thoại, sau đó đặt lên bàn, dùng hai ngón tay ấn xuống, để điện thoại tới trước mặt Dư Hoan.
"Nghe nói anh có người yêu?"
Dư Hoan ngẩn ra: “Hả?”
Lục Kình nhấn vào màn hình điện thoại: "Người yêu của anh khiến em hơi giật mình."
Sao bỗng nhiên hắn nói chuyện này? Dư Hoan nghi ngờ, nhận lấy điện thoại xem, nếu không xem còn được, vừa thấy đã nhăn nhó hết mặt mày.
Diễn đàn trường đang bùng nổ.
Hình ảnh cậu và Thẩm Hà ôm nhau trong phòng học không rõ bị ai chụp lại, đăng lên diễn đàn, nói cách khác, bây giờ toàn trường đã biết bọn họ là đồng tính luyến ái.
Đây không phải vấn đề nhỏ.
Nói không chừng sẽ kích động đến phụ huynh, ảnh hưởng tới việc học.
"Dư Hoan, anh biết đợt trước em phải đi rửa ruột, nôn mửa ở bệnh viện không?" Lục Kình hỏi.
Dư Hoan lắc đầu.
Lục Kình buông thìa khuấy cà phê xuống: "Em nghĩ có một chuyện quan trọng cần nói với anh, nhưng sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa anh và Thẩm Hà."
Dư Hoan không muốn thừa nhận: "Giữa anh và anh ta không có gì, bức ảnh này là trò đùa dai của người khác, được chụp lúc mọi người đang trêu chọc nhau."
"Vậy thì tốt." Dư Hoan trả điện thoại cho Lục Kình. Lục Kình nhận lấy, nói tiếp: "Tên họ Thẩm này vốn không phải thứ gì tốt đẹp."
Nghe hắn mắng Thẩm Hà, Dư Hoan nhíu mày có chút không vui, nhưng lại không tức giận, chỉ nói: "Nói năng lễ phép đi, cả hai đều là bạn học đấy."
"Vậy sao anh ta không lễ phép với em?" Lục Kình cảm thấy buồn cười, còn có chút bực bội: "Lúc anh ta đánh em, là đánh vào đầu lấy mạng đấy."
Việc này Dư Hoan không thể phản bác được.
Lục Kình nói tiếp: "Valentine hôm đó không phải anh đã đến sao?"
Dư Hoan: "Hửm?"
Lục Kính bấu chặt ngón tay lên thành ly, có vẻ đang rất tức giận: "Sau khi anh đi thì thằng điên kia tới, nó nhét hết socola anh vừa ăn vào miệng em. Còn có cả giấy thiếc. Nên em phải rửa ruột ở bệnh viện, cực kỳ khổ sở."
"Cái này..." Dư Hoan cứng miệng.
Mắt Lục Kình đỏ lên: "Anh sẽ không giúp nó cầu xin đúng không?"
"..." Dư Hoan trầm mặc.
"Nếu anh và nó không có quan hệ gì, vậy không cần thiết phải che chở nó."
Lục Kình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có người đang đứng bên kia đường, là một cô gái dáng người mảnh mai thon dài. Dư Hoan cũng nhìn qua, cậu giật mình, đấy không phải là Tưởng Hành sao?
Tưởng Hành đứng bên kia đường hút thuốc, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Dư Hoan đằng sau cửa kính, có vẻ đang đợi cậu.
"Ai vậy?" Lục Kình hỏi, hắn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tưởng Hành: "Cô ấy đang nhìn anh... Là người quen của anh sao?"
Dư Hoan: "Ừm." Cậu không định vạch trần thân phận của Tưởng Hành, chỉ nói: "Đây là bạn anh, đang tới đây đón anh. Chúng ta nói ngắn gọn đi, anh sẽ quản lý Thẩm Hà thật tốt, em có thể viết ra một danh sách tiền thuốc men cho anh, anh sẽ bồi thường."
Lục Kình hơi tức giận: "Anh cảm thấy em tìm anh chỉ vì chút tiền này?"
Dư Hoan ngả người ra sau: "Vậy là gì?"
Lục Kình cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu: "Em biết chuyện này rất hoang đường. Nhưng em muốn tìm anh vì chỉ có anh giúp được em."
Hắn trầm mặc một lúc, từ tốn nói: "Cho ông ấy một cơ hội đi, ông ấy vẫn luôn muốn gặp mẹ anh. Em biết anh không thể buông bỏ nút thắt với ông ấy.
"Thôi khỏi." Lục Kình không cần nói tên, Dư Hoan đã đoán được đấy là ai, vừa nhắc tới cả người cậu đều run lên: "Mẹ anh từng nói, cả đời này không muốn nhìn thấy ông ấy. Với lại ba của anh cũng không đồng ý."
Lục Kình: "Anh là người đồng ý với em, anh nói chỉ cần em không trả thù Thẩm Hà, anh có thể giúp em một chuyện, chuyện gì cũng được."
Dư Hoan: "Không bao gồm chuyện này."
Đây là lần kết hôn thứ hai của mẹ Dư Hoan, chồng cũ là ba Lục Kình. Trước khi gặp được ba Dư Hoan, mẹ cậu cực kỳ khổ sợ, hàng ngày bị ba Lục Kình bạo hành, lúc mang thai Dư Hoan, bà suýt nữa bị đánh đến mức sinh non.
Để có thể sinh Dư Hoan một cách an toàn, bà không còn cách nào ngoài việc ly hôn với ông, sau đó mới quen người ba hiện tại của cậu.
Không chỉ thể, cậu và Lục Kình cũng coi là anh em, Dư Hoan còn phải gọi hắn là em trai, chẳng qua bọn họ được hai người ba khác nhau nuôi nấng.
Mấy năm nay ba Lục Kình kiếm tiền, cảm thấy rất hối hận về chuyện mẹ Dư Hoan, luôn nghĩ cách quay lại với bà, cho dù bây giờ bà đã thành gia lập nghiệp.
Dư Hoan không bao giờ bao dung nhẫn nhịn với loại người vừa tra vừa mặt dày vô sỉ như thế. Tên cặn bã kia luôn muốn uy hiếp cậu để gặp được mẹ Dư Hoan, nhưng Dư Hoan từ chối rất nhiều lần, không còn cách nào, ông bỗng nghĩ ra biện pháp cho cậu em trai này dùng gương mặt tươi cười đi thuyết phục.
Dư Hoan không lấy ân oán của người lớn đặt lên người bọn họ. Em trai là em trai, cậu không có thù oán, cũng không phản kháng hắn.
"Không còn chuyện gì khác sao?" Cà phê được bưng lên, Dư Hoan không uống, nói tiếp: "Nếu không có gì thì anh đi đây, bạn anh đang đợi."
"Thôi được." Lục Kình dựa vào ghế, nhìn Tưởng Hành ở bên kia đường: "Nếu anh không muốn cũng đừng trách em kết thù với Thẩm Hà. Chuyện nó đánh em, em không thể không tính, sớm hay muộn em cũng sẽ trả thù."
"Lục Kình, em biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào không?" Dư Hoan chống tay lên bàn nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: "Em sẽ chết, em sẽ bị Thẩm Hà đánh chết. Với cả anh tìm em không phải vì quan tâm hay lo cho sinh mạng của em."
Giọng cậu lạnh lùng: "Anh sợ em sẽ liên lụy tới Thẩm Hà, hủy hoại cả một cuộc đời anh ấy. Lục Kình, anh khuyên em, tốt nhất đừng làm mấy trò côn đồ, nếu không tất cả những gì hôm nay anh nói với em, đều sẽ thành sự thật."
"Làm trò côn đồ?" Lục Kình không hiểu cậu nói gì: "Dư Hoan, nhìn em trông giống loại người đấy à? Dù gì em cũng là em trai anh, sao anh có thể nói em như vậy?"
Dư Hoan cầm ly cà phê trên bàn hắt vào đũng quần Lục Kình, hắn