Chương 17:
Cơm nước xong, Dư Hoan lái xe đạp chở Tưởng Hành về. Lúc cậu tới nhà đã là bảy giờ, trời cũng trở tối.
Nhà cậu sáng đèn.
Dư Hoan sửng sốt, vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ ba mẹ đã về? Trước đó hai người đi du lịch quanh thế giới, đi cũng được nửa tháng, sợ cậu quấy rầy thế giới của bọn họ, nên không nhắn cho cậu một tin nào.
Cậu khóa kỹ xe đạp rồi lên lầu, đứng trước nhà gõ cửa, chuẩn bị tạo bất ngờ khiến ba mẹ kinh ngạc. Nhưng cửa vừa mở, không phải kinh ngạc mà là kinh hãi.
"Bà xã, cuối cùng cậu cũng về." Thẩm Hà bê một đĩa sủi cảo cười hì hì đón cậu: "Sủi cảo nhà cậu ăn ngon thật."
Dư Hoan suy sụp: "Sao cậu lại ở nhà tôi?"
Giọng anh ngọt ngào: "Mẹ muốn tớ tới?"
Dư Hoan nghi ngờ: "Mẹ?"
Thẩm Hà ăn một miếng sủi cảo: "Đúng vậy, mẹ." Nói xong thì quay vào nhà, hô to: "Mẹ, ra ăn thêm một đĩa sủi cảo thịt heo."
Trong nhà, mẹ Dư Hoan nhiệt tình đáp lại: "Ố kề!"
Ai có thể mặt dày vô sỉ tới mức này? Thằng này chứ ai. Trán Dư Hoan nổi gân xanh, tên chó con kia không hề coi mình là người ngoài.
Thẩm Hà lại hét lên: "Mẹ, cho thêm một chút sốt ngọt!"
"Đó là mẹ tôi không phải mẹ cậu!"
Dư Hoan đá chân anh, anh lại thành thạo né được, Thẩm Hà bê đĩa định lẻn vào trong nhà, Dư Hoan tức muốn hộc máu, kéo quần áo lôi anh ra ngoài.
"Cậu mau đi ra!"
"Mẹ!" Thẩm Hà hô to.
Ôn Nhu đang làm giấy gói sủi cảo, không thèm đặt xuống mà chạy ra luôn. Thấy hai đứa nhóc lôi lôi kéo, bà vội vàng đi qua tách bọn họ.
"Làm gì đấy!" Ôn Nhu mắng Dư Hoan.
Dư Hoan dậm chân, chỉ vào Thẩm Hà: "Mẹ mau đuổi tên này đi đi! Tên này tới vì muốn ăn hết sủi cảo nhà mình!"
"Mẹ..." Giọng Thẩm Hà ngọt ngào, giống như đứa trẻ đang làm nũng, ánh mắt xinh đẹp lộ ra vẻ tủi thân, khiến người khác phải mềm lòng: "Con có thể ăn một bát không?"
Ôn Nhu bất lực nói với Dư Hoan: "Hoan Hoan, sao con lại vô lễ như vậy? Người ta tới nhà làm khách, sao con có thể mở miệng đuổi khách đi?"
"Tên này mà là khách ạ? Mẹ quên đây là tên nhóc nhà bên sao?"
"Ý mẹ là như này." Ôn Nhu kéo Thẩm Hà vào: "Ba mẹ bạn ấy không ở nhà, nên không thể nấu cơm, tới nhà mình ăn chút sủi cảo thì có sao. Xem con keo kiệt chưa kìa."
Thẩm Hà: "Con tán đồng."
“…"
Dư Hoan u uất lững thững đi sau bọn họ, càng nhìn càng thấy mình giống người ngoài. Cậu chen giữa hai người, muốn đẩy Thẩm Hà ra, lại bị mẹ kéo sang một bên.
Thầm Hà chớp mắt nhìn cậu.
Dư Hoan bị khiêu khích, cực kỳ khó chịu, nhìn Ôn Nhu, u uất nói: "Rốt cuộc con là con trai mẹ hay tên kia là con trai mẹ..."
Ôn Nhu bóc trứng gà đưa cho Thẩm Hà, anh cũng không khách khí há miệng ăn, cho cái gì ăn cái đó, không hề kén chọn, khiến Ôn Nhu liên tục cười ha ha.
"Đứa nhóc đẹp như vậy, sao lại là con nhà người khác chứ." Lời này nghe còn u uất hơn cả Dư Hoan, cậu khó chịu: "Mẹ, ý mẹ là con xấu sao?"
"Cũng không phải." Ôn Nhu cực kỳ nghiêm túc, dịu dàng liếc mắt nhìn cậu một cái: "Chỉ là... Thiếu chút hot thôi."
Dư Hoan: “…”
Tức đến mức không biết bày ra vẻ mặt gì, Dư Hoan trợn mắt về phòng mình. Không bao lâu sau, Thẩm Hà bê sủi cảo đi vào, khuôn mặt lấy lòng bước tới bên cạnh cậu.
“Bảo bối.”
Dư Hoan vùi đầu tính toán công thức, không trả lời anh.
Thẩm Hà dựa vào bàn Dư Hoan, dùng đũa gắp một miếng sủi cảo to bự đưa tới bên miệng cậu, cười nói: "Nếm thử đi, tớ là người gói miếng này, còn cố tình gói một miếng lớn đầy nhân thịt heo cho cậu."
Dư Hoan bất động.
Thẩm Hà bất đắc dĩ cúi người dỗ cậu: "Bà xã của tớ là người đẹp nhất thế giới đúng không? Đừng giận, cậu vừa giận tớ cũng không ăn cơm."
Dư Hoan chỉ bút vào anh, u uất nói: "Nói mau, ai là người xấu nhất thế giới?"
Thẩm Hà: “Dư Hoan.”
Dư Hoan đá vào chân anh: "Cút đi."
Thẩm Hà có khát vọng sống mãnh liệt, lập tức sửa lời: "Ông xã của Dư Hoan."
Dư Hoan: “Hừ.”
Thẩm Hà không chịu buông tha, đưa gói sủi cảo to bự mình tự gói đến bên miệng Dư Hoan. Dù sao cũng tự tay làm, nhất quyết phải thấy Dư Hoan ăn hết anh mới thoải mái.
"Ưʍ." Dư Hoan không muốn ăn.
"Ngoan." Anh vừa dỗ dành vừa lừa một lúc, cuối cùng cậu cũng ăn miếng sủi cảo tình yêu tự tay anh làm, đổi lại được hai chữ đánh giá đúng trọng tâm từ Dư Hoan: "Khó ăn."
Dư Hoan tính công thức tiếp. Thầm Hà đứng một bên duỗi tay xoa cổ bóp vai giúp cậu. Anh trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay đi đâu?"
Dư Hoan giật mình, hơi chột dạ cúi đầu: "Chẳng đi đâu cả, dạo phố chơi thôi." Giọng Thẩm Hà trầm xuống: "Chỉ đi chơi? Vậy sao lại muốn tách tớ ra?"
"..." "Thấy cậu phiền."
Tay Thẩm Hà đang xoa cổ cậu khẽ dừng lại, trằn trọc ôm eo Dư Hoan, thở dài bên tai cậu, nói: "Nên mới không thích tớ đúng không?"
Dư Hoan không nói gì, lo lắng vẽ nguệch ngoạc trên giấy, một lúc sau vẽ ra rất nhiều hình tròn màu lam, khiến trang giấy rối tung cả lên.
"Cậu tính gì vậy?" Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Hà nhìn vào quyển sổ, trên sổ có công thức Tưởng Hành dạy Dư Hoan.
Dư Hoan cho rằng Thẩm Hà không hiểu, tỏ vẻ hoảng sợ, nói: "Là đề toán, cậu xem không hiểu đâu."
Đôi mắt Thẩm Hà hơi lạnh lẽo: "Thật à?"
"Thật." Dư Hoan thấy anh phiền, đẩy anh ra ngoài cửa: "Cậu đi ăn sủi cảo đi, đừng ở đây quấy rầy tôi."
Dư Hoan phũ phàng đóng cửa phòng lại.
Thẩm Hà bị nhốt ở ngoài, đứng trước cửa sửng sốt hồi lâu, ánh mắt ảm đạm.
Ôn Nhu nấu ăn trong bếp. Thẩm Hà khó chịu quấn quýt quanh người bà, cực kỳ hiểu chuyện giúp bà rửa rau, thái rau, rửa bát.
"Sao vậy?" Ôn Nhu là người rất nhạy cảm, liếc mắt một cái đã nhìn thấu vẻ u buồn nhàn nhạt trên người Thẩm Hà: "Cãi nhau với Dư Hoan?"
Thẩm Hà cũng không nói dối: "Vâng."
"Tính cách của Hoan Hoan giống ba nó." Nhắc tới ba cậu, Ôn Nhu im lặng một lúc, cười một cách khổ sở: "Thầm Hà đừng quan tâm."
Thẩm Hà: "Không sao ạ."
Trong phòng.
Dư Hoan dựa vào ghế xoay, vừa dịch bánh xe, vừa nhìn chằm chằm trần nhà, tự hỏi rốt cuộc bản thân đang làm gì?
Muốn không quan tâm Thẩm Hà, nhưng bây giờ Thẩm Hà đã lẻn được vào nhà. Muốn ngăn cách Thẩm Hà và Lục Kình, nhưng Thẩm Hà lại không kiềm chế được. Hôm này cậu còn tức giận đắc tội với Lục Kình.
"Haiz --" Cậu thở dài một hơi: "Thật phiền phức. Hai con chó con không một người nào khiến mình bớt lo."