Chương 21:
Đầu óc nặng nề choáng váng, Dư Hoan không biết mình rời phòng thiết bị như nào, cậu ngơ ngác, máu trên đầu nhỏ tong tong xuống, trông đáng sợ tới mức khiến các nữ sinh la hét chạy đi.
Lúc Thẩm Hà tìm được cậu, hai mắt cậu thẫn thờ, ngơ ngác ngồi ở cầu thang sân bóng rổ, dưới chân tích một vũng máu đỏ, tất cả đều chảy từ nửa bên đầu toàn máu của cậu.
"Hoan... Hoan Hoan..." Vừa nhìn thấy, giọng anh đã run lên.
Nghe thấy giọng anh, Dư Hoan ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Hà, không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, ánh mắt thẫn thờ đờ đẫn.
Cậu có chuyện muốn nói với Thẩm Hà, nên đã đi loang quanh trường tìm anh, những vừa thấy anh, bỗng nhiên cậu lại quên.
Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
Dư Hoan chớp chớp mắt, Thẩm Hà đã chạy tới trước mặt Dư Hoan, đôi tay run rẩy ôm lấy mặt cậu, đôi mắt dần đỏ bừng, run lên rất dữ dội.
Dư Hoan hơi ngạc nhiên: "Sao cậu bày ra vẻ mặt này vậy?" Có vẻ cậu quên mình đã đập vào góc dụng cụ nhảy cao, tạo thành một cái lỗ trên đầu.
Máu chảy ròng ròng xuống đất.
Dư Hoan ngơ ngác nhìn dưới chân, bỗng nhớ ra gì đó, đột nhiên trợn mắt, bừng tỉnh nắm lấy vai Thẩm Hà, kích động nói: "Thẩm Hà, cậu nghe tôi nói, nhất định không được..."
Vừa nói đến đây, đầu cậu lại ngây ngốc, như linh hồn rời khỏi xác, có hàng vạn bông hoa xoay tròn trước mắt cậu, vài giây sau người mềm oặt ngã vào lòng Thẩm Hà.
Nhất định không được gϊếŧ người.
Cậu muốn nói như này, nhưng không đủ kiên trì nói hết.
Biết cậu có chuyện xảy ra, nhất định Thẩm Hà sẽ không tha cho Lục Kình, giống vụ tai nạn hồi trước, cậu muốn ngăn bi kịch tái diễn, nhưng lại vô tình đẩy mọi chuyện sang một hướng cực đoan khác.
"Bố khỉ, thằng ngốc Dư Hoan toàn thích xen vào chuyện người khác." Ở quán cà phê, Lục Kình than phiền với mấy người bạn xã hội đen: "Tụi mày biết không? Tao sắp thành công mà tên anh trai xui xẻo kia lại chạy tới."
"Nhìn mặt tao này." Hắn tức giận chỉ vào khuôn mặt xanh tím của mình.
Bạn hắn đùa: "Anh mày đánh sao mày có thể làm gì."
Lục Kình bất mãn nói: "Tao cho ba mặt mũi nên mới gọi nó một tiếng anh, nó coi mình là gì mà ngày nào cũng quản tao. Một câu không hợp ý lại đòi đi mách ba tao, ỷ vào việc ba tao thua thiệt mẹ nó nên muốn làm gì thì làm."
Mấy người bạn cười ha ha, lấy hắn làm trò đùa: "Thôi khỏi nói, mày xem mặt mày sưng như vậy, bây giờ trông giống cái đầu heo, nếu vừa nãy trên đường mày không gọi bọn tao, bọn tao không nhận ra mày luôn đấy."
"Tụi mày còn vui khi thấy người khác gặp nạn!"
"Vậy thế nào, muốn bọn tao đánh anh mày một trận không?"
"Thôi đừng. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì phiền phức lắm."
Một người nói: "Đánh lại không dám đánh, nói cũng không dám nói, vậy mày chỉ có thể nhịn, tìm bọn tao làm gì, bọn tao nghe mày phàn nàn đến mức lỗ tai chai sần hết rồi."
Một người khác cũng gật đầu đồng ý, nói với Lục Kình: "Mày biết bây giờ mày giống cái gì không? Giống con ruồi to bay vo ve quanh bọn tao."
Lục Kình cực kỳ bất mãn, đả kích một câu: "Ý mày nói mày là phân?" Bình thường hắn không dám đả kích mấy tên côn đồ xã hội đen, nhưng hôm nay tức quá nên không nhịn được. Vừa nói ra hắn đã thấy hối hận.
Đối phương lập tức đập bàn đứng lên, chỉ vào hắn: "Lục Kình, mày có ý gì!"
Hắn luôn là đại thiếu gia bắt nạt kẻ yếu, nhưng chỉ cần đối phương nói chuyện nghiêm túc một chút, dù lửa giận cao ngút trời, hắn cũng không dám bùng phát.
"Tao tìm tới bọn mày, tất nhiên là có việc."
"Với thái độ này của mày, cái gì khiến bọn tao phải giúp?"
"Cái này."
Hơn mười tờ chi phiếu đập xuống bàn một cách ngầu lòi, bị mấy người kia vây quanh, bộ dạng ngang ngạnh của Lục Kình không chút hoang mang.
"Cà phê tao mời, mời các anh em đi ăn thêm bữa cơm, sau khi xong việc của tao, tao sẽ đưa bọn mày đi chơi chỗ khác."
Tục ngữ nói, có tiền là có thể sai khiến quỷ ma, vài người vừa thấy tiền, mặt đã đổi từ mây mù giông bão thành mây nắng đầy trời. Lục Kình chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Anh Lục có việc cứ nói, chúng ta là anh em, nhất định sẽ giúp, bảo đảm không khiến anh phải chịu thiệt. Người anh theo dõi là ai? Anh trai anh sao?"
"Không phải tên thánh mẫu kia." Lục Kình ném điện thoại xuống bàn, vừa vặn đè vào tờ chi phiếu. Màn hình sáng lên, trên đó có chụp một bức ảnh, là một thiếu niên tóc đen, có vẻ được chụp lúc vừa chơi xong bóng rổ. Vẻ mặt lãnh đạm, áo còn quấn lên, mồ hôi chảy trên cơ bụng rắn chắc, tỏa ra hormone khiến các cô gái rụng trứng.
"Người anh em này trông đẹp trai thật đấy."
Lục Kình tức điên: "Tao cho bọn mày xem để khen nó à? Bọn mày thuộc phe nào? Tao còn chưa nói gì bọn mày đã theo nó thay vì theo tao đúng không?"
"Tất nhiên là không rồi." Một người cười: "Bọn em cho rằng anh có hứng thú với nó. Dù sao Lục Kình cũng rất biếи ŧɦái..." Mấy chữ cuối sặc sụa mùi ẩn ý.
Thôi dừng, Lục Kình cảm thấy ghê tởm: "Đừng khiến tao buồn nôn. Nó học cùng trường với chúng ta, là một người rất kiêu ngạo, tao muốn bọn mày kêu người chặn đường nó, giáo huấn nó một trận."
"Nhưng mà... Dạo này tình hình rất nguy hiểm... Chúng ta mới đánh một người ở phía Nam thành phố, cảnh sát đang truy lùng khắp nơi..." Vài người tỏ ra do dự.
Lại thêm mấy xấp tiền đỏ đặt trên bàn, Lục Kình bất lực trong lòng: "Thêm tiền."
"Cảm ơn anh Lục!"
Người có tiền là cha, người không có tiền là con trai cha, mấy bọn này thật khiến người khác buồn nôn. Lục Kình cảm thấy phiền khi nhìn tụi nó đếm tiền, không thèm nhìn nữa, quay ra ngoài cửa sổ, rầu rĩ uống cà phê.
Đúng lúc này, một mỹ nhân son phấn lộng lẫy đi lướt qua cửa sổ sát đất, vài sợi tóc đẹp nhảy múa giữa không trung, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn dõi theo cô.
Là cô ấy!
Hai mắt Lục Kình nhìn thẳng.
Tưởng Hành ở ngoài không chú ý sự khác thường bên trong quán, xách túi đi thẳng tới quán bar hạng sang.
Hôm nay hắn trang điểm rất tinh xảo, khiến khuôn mặt trông càng nữ tính giống phụ nữ, lại còn khí chất ưu nhã, làm tất cả đàn ông đều đắm chìm.
"Cô gái kia xinh thật đấy."