Chương 22:
Chuyện này thật sự khiến Lục Kình ghê tởm, lần đầu tiên trong đời hắn thấy thích một cô gái, nhưng lại phát hiện người đó là nam, còn là một tên đồng tính bán thân, vừa nhớ tới, dạ dày hắn lại nhộn nhạo.
Hắn đá Tưởng Hành xuống xe, nghênh ngang rời đi.
Tưởng Hành mềm nhũn ngã xuống đất, hai người mày nhìn tao, tao nhìn mày, sau khi do dự một hồi, bọn họ kéo Tưởng Hành vào ngõ nhỏ dơ bẩn ven đường.
Bây giờ trong ngõ có người, cũng giống bọn họ, những người đấy đang đánh nhau. Chỉ cần nơi nào ánh sáng không thể chiếu vào, nơi đó vĩnh viễn là nơi tốt nhất để tội ác nảy sinh.
Ba bốn cô gái vây đánh một cô gái khác, tập trung đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô che đầu, bảo vệ mặt, lại bị túm tóc đánh, vì dùng lực mạnh nên vài sợi tóc rơi ra.
Trên mặt đất rụng đầy tóc đen, cô ngã xuống đất bất lực khóc, mặt toàn là vết cào, khóc đến mức giọng khàn lại, trông cực kỳ đáng thương.
Lúc hai tên côn đồ kéo Tưởng Hành tới, mấy cô gái đáng muốn ấn đầu cô vào thùng rác, đám côn đồ khẽ cười, mấy cô gái kinh ngạc thu tay lại, Lâm Mộc Mộc vô lực ngã xuống đất.
"Tôn Vũ?" Có tên nhận ra người đứng đầu. Cô gái lại không muốn gặp bọn họ, bày ra vẻ mặt ghét bỏ, ra hiệu cho mấy người khác rời đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Lâm Mộc Mộc.
"Tốt nhất đừng nói chuyện này với ai, nếu không tao sẽ khiến mày không thể thi đại học. Biết chưa? Lâm Mộc Mộc."
Lâm Mộc Mộc sợ hãi co người. Đúng lúc này Tưởng Hành bị đá vào đống rác, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều sửng sốt.
"Mau cút đi." Có người quát lên một tiếng.
Lâm Mộc Mộc hoảng sợ, đầu tóc rối mù, mũi chảy máu, hơi co người lại, trông cô như chú cún nhỏ bị đánh dã man, rụt đuôi bò lùi về phía sau.
Hai tên côn đồ không một ai chú ý tới cô, chỉ nhìn chằm chằm quần áo xộc xệch của Tưởng Hành, tay chân hắn bị trói chặt, không có cách nào để thoát.
Tuy chật vật như vậy, đôi mắt kia vẫn lạnh lùng như cũ, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, dù đầy vết thương nhưng vẫn không kém phần ưu nhã.
"Làm gì với nó bây giờ?"
"Mày hỏi tao, sao tao biết được?"
"Hay là..." Gã làm động tác cắt cổ: "Không phải Lục Kình không muốn nhìn thấy nó sao?"
"Nói đùa gì vậy? Phạm pháp đấy."
"Hay nhốt lại?"
"Tao nghĩ là..."
Có vẻ hai tên côn đồ rất khó xử, bọn họ không biết nên xử lý Tưởng Hành như nào. Đang do dự, điện thoại bỗng gửi đến một tin nhắn, một trăm nghìn tệ đã được chuyển tới tài khoản ngân hàng của bọn họ.
"Tên Lục Kình này ra tay rộng lượng thật đấy." Một người kinh ngạc cảm thán: "Nói đánh là đánh, cả đời tao chưa từng thấy nhiều tiền như vậy."
Chính xác, bọn họ là loại người cả ngày ngồi ở tiệm net, ba mẹ không quan tâm, gần như ngày nào cũng không một xu dính túi, để ăn một