Chương 23:
Ở bãi đỗ xe, xe chậm rãi khởi động, bóng đen kia đứng sau một chiếc ô tô cách đó không xa, toát ra ánh mắt không chút kiêng dè.
Lần này hắn thấy rất rõ, "nó" là nam, trông khá cao, đầu đội chiếc mũ trùm đen, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể mơ hồ thấy khóe môi hơi cong lên của "nó".
"Tɦασ mẹ." Lại tới rồi.
Lục Kình bực bội đập xuống tay lái, không nhìn "nó" nữa, vội vàng nhấn chân ga lái xe chạy đi, hắn không tin "nó" có thể theo hắn đến tận nhà, chỉ cần "nó" tới, hắn sẵn sàng gϊếŧ "nó" ngay tại đấy.
"Nó" thật sự đi theo tới tận nơi.
Bóng đen kia ám hắn như oan hồn không tan.
Sáng hôm nay hắn phát hiện, máy tính, ghế sô pha và điện thoại của hắn bị dịch chuyển, trên bàn đặt một chiếc ly giấy dùng một lần, ly vẫn còn hơi ấm.
Có vẻ trước đó, người đột nhập đã nhàn nhã ngồi uống hết một ly trà ở nhà hắn, rồi tới ghế sô pha, bật laptop, mở trang web "Nghệ thuật ngựa cầu vồng" do hắn tạo ra.
Người đấy rất to gan lớn mật, xem còn không thèm xóa lịch sử tìm kiếm, chơi đấu tranh tâm lý với hắn trong bóng tối. Lục Kình thật sự cảm thấy bị uy hiếp, nhưng không thể làm gì để giải quyết, giống như bạn biết có trộm vào nhà, nhưng không biết tên trộm trốn ở đâu.
Nhưng hắn đoán, nguy cơ lớn tên đấy là Tưởng Hành, vì đó là người duy nhất hắn xúc phạm gần đây. Không thể tiếp tục như này được, bây giờ thứ đồ ghê tởm kia đang theo dõi hắn, không chừng nó tới tìm để báo thù.
Hắn lại chuyển thêm năm mươi nghìn tệ cho mấy tên côn đồ, hủy kế hoạch buông tha Tưởng Hành vào hôm qua, kêu bọn họ bắt Tưởng Hành rồi nhốt ở chỗ nào đó.
Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn không an tâm, quyết định tự đi nhốt Tưởng Hành, dù sao nhà hắn cũng có tầng hầm, nhốt nó ở đấy chắc sẽ không bị ai phát hiện.
Nói xong, hắn cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra khỏi cửa, đúng lúc này, đột nhiên có người gọi tên hắn: "Lục Kình."
Lục Kình quay đầu theo phản xạ, thấy một thanh sắt to bằng cổ tay đánh vào người hắn, người cầm thanh sắt mở to đôi mắt phẫn nộ, trừng mắt với Lục Kình, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống.
“A!!”
Dư Hoan bừng tỉnh.
Lúc tỉnh lại, cậu đang nằm trên chiếc giường mềm mại ở nhà, cậu vừa mơ thấy ác mộng cực kỳ đáng sợ, mơ rằng Lục Kình bị người khác đánh văng não ra ngoài.
"Hoan Hoan?" Ôn Nhu ở bên ngoài gọi một tiếng, bà đang nấu bữa trưa, tạm thời không rảnh qua xem tình hình của cậu: "Con tỉnh rồi à?"
Dư Hoan ngẩng đầu đáp: "Vâng! Tỉnh rồi ạ!"
"Chờ chút! Mẹ vào luôn đây!" Một ly sữa bò nóng được đặt trên bàn, Dư Hoan khát nước nên uống cạn ly.
Lúc Ôn Nhu tới, Dư Hoan cầm ly sữa ngẩn người, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, suy nghĩ hồi lâu cậu mới phản ứng lại.
"Mẹ, con bị sao vậy?" Cậu đã quên chuyện mình bất tỉnh, bỗng nhiên nhớ lại, nhưng không nhớ rõ, chỉ biết mình bị Lục Kình đánh.
Ôn Nhu cau mày nhận lấy cái ly: "Con ngã vỡ đầu, bị chấn thương sọ não nhẹ*¹, ngủ hai ngày rồi, mới tỉnh lại."
"Con?" Dư Hoan trợn mắt, chỉ vào mình: "Con bị ngã? Còn bị chấn thương sọ não nhẹ?"
Ôn Nhu gật đầu: "Ừm, nhưng không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi thì sẽ tốt lên thôi."
"Mẹ, không phải." Dư Hoan nóng nảy: "Con bị tên nhóc Lục Kình đánh."
"Câm miệng." Ôn Nhu đột nhiên quát cậu một tiếng, vẻ mặt trầm trọng liếc mắt sang chỗ khác: "Mẹ nói con bị ngã thì chính là bị ngã, không có ai đẩy con, con ngủ lâu nên mới gặp ác mộng thôi."
Dư Hoan: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết." Ôn Nhu ôm mặt bước ra ngoài: "Con đánh răng rồi ra ăn cơm. Về sau không được nhắc tới chuyện này