*Đại đội: đơn vị tổ chức vũ trang, số lượng từ 30-100 người
Thời Vọng với Tề Triết cùng nhau bước vào cổng lớn trường học, không ngoài dự liệu, trong sân trường* cũng không có mấy người, lác đác có thể thấy rải rác vài người chơi, mà họ ai nấy đều cảnh giác vô cùng, không đến gần bọn họ chào hỏi, ngược lại là né tránh, nhanh chân rời đi.
*gốc là giáo nội
Đoán chừng mọi người đều bị màn chơi đầu dọa cho sợ hãi, theo bản năng coi người dự thi khác cũng như kẻ địch tiềm tàng.
Trừ trường hợp như Thời Vọng với Tề Triết, lần đầu gặp gỡ có trao đổi nhiều vài câu, khó khăn lắm mới có loại cảm giác tín nhiệm vi diệu này.
Thời điểm đi ngang qua cửa hàng nhỏ trong trường, Thời Vọng thuận tiện cầm 2 chai nước khoáng, ném một chai cho Tề Triết, sau đó cậu vặn nắp chai, uống một ngụm lớn, cố ý vô tình hỏi: "Hôm qua anh nhặt được thẻ ước nguyện đúng không? Trên đó viết gì vậy?"
"......!" Tề Triết bày bộ dáng tựa hồ khó nói thành lời, đắn đo một lúc mới lấy một tấm thẻ từ trong túi hộp ra, đưa cho Thời Vọng xem.
Chỉ thấy trên thẻ ước nguyện viết bốn chữ to bắt mắt: Tìm được bạn đời.
"Phụt.... Thời Vọng nhịn không được mà phun hết nước trong miệng lên người Tề Triết.
Này cmn quá khôi hài, chắc chắn là trò đùa ác của Dung Dữ, quả nhiên phương án tối ưu để giải quyết tình địch là an bài cho đối phương một cái đối tượng sao? Thời Vọng còn cảm thấy hơi may mắn vì Dung Dữ chọn dùng thủ đoạn tương đối văn minh, ít nhất là không ra tay độc ác, trực tiếp hành hạ người đến chết.
Tề Triết qua loa lau khô nước trên mặt, giọng điệu không hề phập phồng nói: "Của cậu thì sao?"
"Hả? Của tôi á?" Thời Vọng không kịp đề phòng, bất ngờ bị hỏi lại, ngớ người một chút mới vội vàng lấp liếm nói: "Đó là thăng chức, tăng lương, rất bình thường thôi."
Tề Triết nhìn cậu vài lần liền gật đầu, tựa hồ cũng không nghi ngờ điều gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người dạo quanh trường một vòng, cơ bản là đã thăm xét mỗi phòng một lần, bất kể là phòng học, văn phòng, thư viện, kí túc xá, nhà bơi đều không khóa, người chơi có thể tùy ý ra vào.
Phương diện điện nước vận hành vững vàng, đảm bảo nhu cầu sinh hoạt cơ bản hàng ngày của người chơi.
Khi đến chính ngọ*, Thời Vọng cảm thấy hơi đói, liền cùng Tề Triết đến nhà ăn.
*Chính ngọ: khoảng thời gian từ 11h-13h
Sau khi vén rèm cửa lên Thời Vọng mới phát hiện ở đây đã có người, anh ta dáng người thon dài đứng cạnh bàn quay lưng về phía bọn họ, trên người khoác một chiếc áo gió thịnh hành, tùy tiện quàng trên cổ một chiếc khăn quàng lông dê nhãn hiệu LV nổi tiếng.
Điểm khiến người khác chú ý chính là kiểu tóc cậu ta, tóc nuôi dài chấm vai hiếm thấy, mái tóc rẽ ngôi được cột gọn ra phía sau, còn lẫn vài sợi đỏ sậm, thoạt nhìn vô cùng tao nhã.
Người này vừa nhếch miệng cười, vừa ra ra vào vào bên cạnh chiếc bàn, Thời Vọng tiến lại gần mới nhận ra là anh ta đang dùng một cái nồi nhỏ nấu mì, nước mì sôi ùng ục, nóng hôi hổi.
Anh ta giơ tay ưu nhã thả hành thái vào trong nồi, quay đầu thấy Thời Vọng Q đàn:3.2.8.9.5.2.8.5.7, đôi mắt đào hoa cong cong cười đến câu nhân hoặc chúng, vô cùng quen thuộc, "A, anh bạn, tới ăn sao?"
"Anh nấu mì làm gì?" Thời Vọng nhìn bàn cơm tự chọn* cách đó không xa, "Ở đó có sẵn cơm mà?"
*gốc là múc cơm khẩu
"Vậy mà cậu cũng không hiểu sao, trước khi thi ăn một bát mì thêm hai quả trứng là có thể chắc chắn ẵm về một trăm điểm."
"Ồ, anh nấu cái gì đây?"
"Mì sợi"
"....!" Thời Vọng tốt tính nói: "Anh có khả năng sẽ trượt* đấy."
*Ngươi khả năng đến quải.
"???"
Anh ta buồn bực gãi đầu, "Cậu nói như vậy thật không may mắn chút nào, đi thôi, vẫn là đi múc cơm đi, tôi mười năm không ăn cơm ở nhà ăn rồi."
Ba người cùng đi lấy phần ăn, đơn giản hàn huyên một hồi, Thời Vọng biết anh ta tên Lạc Dư Tinh, năm nay 28 tuổi."
Thời Vọng lấy cho chính mình một đĩa cơm gà Cung Bảo, quay đầu lại vừa lúc thấy Lục Dư Tinh tay trái bưng đĩa cơm, tay phải cầm cái kẹp, gặp một cây xúc xích nướng với hai phần trứng chiên.
Thời Vọng biểu tình một lời khó nói hết, " Anh rốt cục là mê tín đến mức nào vậy? Hơn nữa học sinh trung học kiểm tra đều đạt 100 điểm tròn trĩnh hoàn mỹ sao?"
Lục Dư Tinh lưu loát trả phần trứng chiên kia về, lại gắp thêm một cây xúc xích nướng, đắc ý đưa Thời Vọng chiêm ngưỡng*, "Tôi không tham lam, làm hết bài thi là được rồi."
*đắc ý triển lãm cấp Thời Vọng xem (chắc là khoe đĩa cơm của ổng á:v)
Thời Vọng cạn lời rồi, "Anh là thần côn* đoán mệnh đầu đường à?"
*Thần côn: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác
Lục Dư Tinh đem xúc xích nhét vào miệng, cắn một miếng to, "Không, tôi làm không khí tổ ở hộp đêm(?)."
*ta hộp đêm không khí tổ.
(Không biết dịch kiểu gì ಥ‿ಥ)
Không khí tổ Thời Vọng chưa nghe từ này bao giờ, cậu nghi hoặc hỏi lại: "Đó là cái gì?"
"Rất đơn giản, ban ngày tôi là không khí, ban đêm bị phú bà* làm."
*Phú bà: người phụ nữ giàu có
Thời Vọng buột miệng thốt ra: "Kia chẳng phải là vịt sao?"
Lời vừa nói ra, Tề Triết đang ngay ngắn ngồi ăn ở đầu bàn bên kia bỗng nhiên quay đầu