Bởi vì thời gian bài thi đầu tiên, mọi người đều tập trung tại một chỗ*, cho nên sau khi thám xét trường học xong xuôi Thời Vọng liền rảnh rỗi, không có việc gì làm.
Dung Dữ chắc hẳn là bận việc, cũng không đến đây tìm cậu, Thời Vọng muốn thử dùng roi điện cũng không có có hội.
*Gốc là: Bởi vì mọi người trận đầu khảo thí thời gian đều tập trung ở minh, hậu thiên (???)
Khoảng 8 giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, hầu hết người chơi đều tìm đến kí túc xá học sinh để nghỉ ngơi, trừ mấy người gan lớn, hoặc là kết bè kéo phái, không ai dám đơn thân độc mã ở ngoài vườn trường.
Thời Vọng biết rõ, thời điểm bắt đầu trò chơi sẽ không có gì nguy hiểm, thế nên dù trời đã tối mịt, cậu vẫn còn ngồi nói chuyện phiếm với Lục Dư Tinh trên ghế đá ở sân trường.
Ban đầu chỉ là trò chuyện một chút về công việc, nói tới nói lui một hồi liền chuyển đề tài sang giới nghệ sĩ, Lục Dư Tinh bỗng nhiên nói: "Haiz, tôi đã muốn hỏi từ lúc trưa rồi, có ai nói cậu lớn lên đặc biệt giống một minh tinh không? Là một nam diễn viên những năm 80, tên là Lăng Thời ấy."
Thời Vọng: " …… A...!Không, không có.
"
"Phải vậy không?" Lục Tinh Dư tựa hồ cảm thấy vô cùng đáng tiếc, "Thời điểm trước đây, khi tôi còn xem phim ảnh thời xưa* đã từng rất thích anh ấy, không biết tại sao bây giờ lại không hoạt động nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tính đến hiện tại, anh ấy hẳn là 60 tuổi rồi ha, cậu không phải con trai anh ấy chứ ha ha ha...."
* Phim ảnh thời xưa - gốc là: lão điện ảnh
Thời Vọng gượng gạo cười phụ họa, "Sao có thể ha ha ha."
Nếu có thể, cậu thực sự muốn đem phần kí ức này trong đầu toàn bộ nhân loại xóa sạch!
Lục Dư Tinh châm điếu thuốc, sau khi hít một hơi liền kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay thon dài, anh nhìn bầu trời sao rực rỡ trên đỉnh đầu, cảm thán nói: "Lâu rồi chưa nhìn thấy nhiều sao như vậy."
Thời Vọng cũng ngẩng đầu, "Không khí ở nội thành ô nhiễm nghiêm trọng, không nhìn thấy cũng rất bình thường."
Trong bóng đêm đen như mực, điếu thuốc lá của Lục Dư Tinh sáng lên ánh cam ấm áp trong đêm, minh minh diệt diệt, thật giống như ngôi sao bị đánh rơi trên đất.
Thời Vọng nhìn điếu thuốc kia chầm chậm cháy hết rồi tắt hẳn, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi: "Nguyện vọng anh nhận được ở màn đầu tiên gì vậy?"
Lục Dư Tinh đem đầu thuốc ấn trên ghế đá, nghiêng đầu hơi mỉm cười, ngón trỏ đặt bên môi quơ quơ, " Đây là bí mật."
Rốt cục thì anh cũng không nói, Thời Vọng đoán có lẽ trên thẻ ước nguyện của anh có sự tình bí mật nào đó, liền không truy vấn nữa, cậu cứ như vậy mà bỏ qua.
Môn thi đầu tiên của Thời Vọng bắt đầu vào lúc 10h sáng, cậu đến phòng 307 trước 30 phút, và kinh ngạc phát hiện cửa bị khóa.
Vì vậy mà Thời Vọng giống như thanh tra đi tuần tiết tự học buổi tối của chủ nhiệm lớp, lén lút đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vào bên trong, thấy bên trong có người đang thi.
Phòng to như vậy nhưng chính giữa chỉ đặt duy nhất một chiếc bàn học, một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 ngồi trên ghế đầy đầu mồ hôi lạnh, ngay trên đỉnh đầu treo một chiếc quạt quay với tốc độ chậm, phát ra âm ong ong nhiễu loạn.
Trên cái bàn học kia không có đề thi cũng không có giấy bút mà chỉ có 3 cái cốc giấy úp ngược.
Cái này giống như là trò chơi lựa chọn*, Thời Vọng mơ hồ nhớ ra loại trò chơi này.
Người thực hiện trò này sẽ dùng một chiếc cốc giấy úp lên một quả cầu nhỏ, sau đó nhanh tay di chuyển vị trí của ba chiếc cốc giấy, cuối cùng chọn ra chiếc cốc giấy có chứa quả cầu là sẽ thắng.
*gốc là nam nhân lựa chọn
Có lẽ anh ta không chắc chắn quả cầu nhỏ ở đâu nên sắc mặt trở lên vô cùng khẩn trương, tay vẫn luôn run rẩy, đầu tiên là đặt tay lên trên cốc giấy bên trái, do dự một chút, lại chuyển tay qua bên phải, cứ như vậy rối rắm một hồi, thẳng đến khi đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh cảnh báo, anh ta mới ôm tâm lí được ăn cả ngã về không lật cốc ở giữa lên.
Không có!
Anh ta hoảng sợ hét to một tiếng, đột nhiên đẩy văng ghế dựa, đứng lên, ngay sau đó quạt trần trên đỉnh đầu loảng xoảng một tiếng, rơi thẳng xuống đầu anh ta!
Thời Vọng: "!!!"
Trường hợp kia cậu gần như không dám nhớ lại, tiếng kêu thảm thiết còn chưa nghe thấy nhưng máu tươi trong nháy mắt liền lan ra, bắn tung tóe khắp phòng học hệt như tiên tử rải hoa, thậm chí còn văng lên cả cửa kính, che đi tầm mắt Thời Vọng.
"Ưm!" Thời Vọng dùng sức che miệng lại, run rẩy cong lưng, thiếu chút