Trong nháy mắt nằm dưới thân Dung Dữ kia, Thời Vọng hiểu rõ, cậu cảm nhận được một loại cảm xúc mang tên sợ hãi, lúc này cậu mới ý thức được rằng thật ra Dung Dữ là một người đàn ông cực kì đáng sợ, chỉ là cậu được dung túng quá lâu nên đã hoàn toàn quên mất điều này.
Nếu quan hệ giữa bọn họ không phải người yêu, nói không chừng cậu đã sớm chết thảm dưới tay thuộc hạ của anh, bất luận có cầu xin đến mức nào cũng sẽ không nhận được bất kì sự thương tiếc nào, sẽ càng không khiến anh có nửa điểm không nỡ.
Trên thực tế, đối với Thời Vọng, việc bị loại trừ cũng mang một loại ý nghĩa tử vong, nhưng Dung Dữ sẽ tuyệt đối không vì yêu cậu mà nhân nhượng, bởi vì nguyên nhân bất đồng tư tưởng, nói không chừng Dung Dữ còn rất vui lòng thấy cậu chết một lần nữa.
Đây đúng là chỗ đáng sợ của anh, rõ ràng là yêu cậu, nhưng sẽ không bị tình yêu thao túng, năm cái mạng này vẫn là do Dung Dữ vừa thưởng cho cậu, Thời Vọng không có cách nào dựa vào làm nũng cầu xin mà lấy được bất kì chỗ tốt nào từ anh.
Thậm chí có vài thứ còn được treo giá rõ ràng, ví dụ như lúc này đây, Dung Dữ rõ ràng là phải thu được chút lợi tức từ Thời Vọng --- cái mạng này cũng không phải là cho không, cậu vẫn cần phải trả một cái giá lớn tương xứng mới được.
Bàn tay Dung Dữ luồn vào từ phía dưới áo ngủ của Thời Vọng, ái muội vuốt ve bụng cậu, ánh mắt xinh đẹp hệt như gã thợ săn đang đang nhìn chằm chằm vào con mồi, trong mắt tràn ngập dục vọng lộ liễu.
Thời Vọng chính là con vật đáng thương kia, là con mồi bị rơi vào bẫy rập của thợ săn, cậu theo bản năng cọ cọ, hầu kết khô khốc nhấp nhô một chút, ý định cò kè mặc cả, "Hiện giờ vẫn là ban ngày, ban ngày tuyên dâm không tốt lắm, không bằng chờ đến tối lại...!"
Lời còn chưa nói xong, Dung Dữ bỗng nhiên giơ tay, tùy ý phất tay một chút, ngoài cửa sổ lập tức rơi vào sâu trong bóng đêm, trời tối.
Thời Vọng: " Cái đệch, hiếp người quá đáng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không, khoan đã, tuy rằng rất lợi hại nhưng cái năng lực này dùng vào chuyện thượng cậu thì không hề mỹ diệu* một chút nào!
*Mỹ diệu: mỹ: đẹp, diệu: kì diệu
Cẳng chân Thời Vọng bất an cọ cọ lên khăn trải giường, trên khuôn mặt đã bắt đầu hiện lên một chút sợ hãi, mặt mày có chút bối rối.
Dung Dữ ở cạnh cửa sổ sát đất, bầu trời đầy sao chiếu rọi một mảnh phía dưới, anh nhìn cậu mỉm cười, vài sợi tóc vàng kim rũ xuống trán, trên mặt bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn, " Làm sao vậy? Sợ ư? Vẫn là không muốn sao?"
"Không...!Thật cũng không phải không muốn..."
Thời Vọng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn khuôn mặt anh, hệt như bị mê hoặc, giống như con thiêu thân bị sáng sáng dụ dỗ, cậu thậm chí còn liền mạch chủ động nhướn người về phía trước, Dung Dữ liền thuận thế hôn nhẹ xuống bờ môi cậu, cười nhẹ nói: "Xem ra là em tình nguyện dùng Q:5.4.9.3.8.1.6.7.2."
Anh đè lại ngực Thời Vọng, đem cậu đẩy xuống giường, nhưng mọi ôn nhu lúc này không đại biểu cho việc anh có thể khắc chế dục vọng của mình, mà Thời Vọng đã sớm bị hãm sâu vào giá trị nhan sắc không thể tự kiềm chế, đến mức Dung Dữ nhanh chóng mà thô bạo lột quần áo cậu, cậu đều không chú ý tới.
Chờ đến khi cậu nhận thấy không thích hợp thì đã chậm rồi, cậu đột nhiên bị lật người lại, bị đè lại phía sau lưng, bóp eo, cưỡng ép bày ra tư thế quỳ bò, quần lót mỏng manh nháy mắt bị xé thành nhiều mảnh vải vụn, rơi lả tả đầy trên giường lớn.
"Ưm! Anh...!Chờ..."
Dung Dữ dùng ánh mắt thương hại dối trá nhìn cặp mông trắng nõn của cậu, đứa bé đáng thương, hiện tại muốn đổi ý thì đã muộn rồi, con thiêu thân ngây thơ truy tìm ánh sáng mà đến, lại không ngờ được phía sau ánh sáng xinh đẹp này lại là ác hỏa hừng hực, nháy mắt đụng tới liền bị sóng nhiệt cuốn vào, thiêu đốt hầu như không còn gì.
Cuối cùng, Thời Vọng bị ấn xuống dưới thân hung hăng ra vào, một câu hoàn chỉnh cũng không phun ra được, cả người run rẩy, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, mà cậu còn cắn chặt răng, thà chết cũng không chịu khóc lóc trước mặt Dung Dữ.
"Thật kiên cường, bảo bối." Dung Dữ khen không hề có thành ý, sau đó động tác càng thêm hung ác...
Hai giờ sau, bóng đêm ngoài cửa sổ lui đi, khôi phục lại trạng thái ban ngày vốn có.
Dung Dữ bận tâm tình trạng thân thể Thời Vọng, tiếc nuối kết thúc sự tình này, Thời Vọng lập tức thiếp đi vì mệt mỏi, hàng mày còn hơi nhíu lại, giống như ở trong mộng cũng cảm nhận được cơn đau nhức ở phía sau.
Một khi rời xa sự vụ giường chiếu, Dung Dữ chính là hình mẫu một người yêu tiêu chuẩn, anh nhẹ nhàng bế Thời Vọng lên, đưa cậu vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, lại giũ khăn tắm quấn quanh người cậu, đem cậu