Ít nhất là cậu cũng biết trong ba dây dẫn này có một dây là đường nối trực tiếp đến kíp nổ, hai dây còn lại là hai dây nối song song.
Nếu muốn sống phải cắt chính xác dây dẫn nối đến kíp nổ, làm dòng diện không thể lưu thông làm nổ bom, nhưng nếu cắt sai, bom lập tức sẽ nổ tung.
Cậu giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn về phía Dung Dữ, thúc giục hỏi: "Không phải anh nói sẽ cho em gợi ý sao? Gợi ý là gì?"
"Rất dễ." Dung Dữ cười cười lộ ra ý vị thâm trường, xinh đẹp cùng cực hệt như đóa hoa anh túc nhưng đồng thời cũng nguy hiểm tứ phía, Thời Vọng vừa thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng liền dâng lên một loại dự cảm không lành, khẩn trương nuốt nước miếng.
Dung Dữ vẫn dùng ngữ khí ôn hòa thong dong như lúc đầu, nói: "Màu sắc của dây dẫn đến kíp nổ chính là màu sắc bó hoa ta tặng em vào dịp Lễ Tình Nhân năm ngoái."
Thời Vọng thần sắc cứng lại, Dung Dữ nguy hiểm nhìn chằm chằm cậu, hệt như một con rắn độc dùng răng nọc ngậm lấy con mồi trong yết hầu, " Đây chính là đề bài tặng điểm đó bảo bối, em đừng nói với ta là chuyện này năm ngoái cũng không nhớ rõ."
Thời Vọng: " Ưm...!Cái này...!Việc đó...."
Trả thù! Cái này nhất định là anh nhắm vào cậu báo tư thù! Còn không phải là mấy hôm trước nhớ nhầm ngày kỉ niệm thôi sao, quỷ hẹp hòi!
Cậu chột dạ vuốt ve ngón tay, dưới mông như có ngàn vạn cái kim đâm khiến cậu đứng ngồi không yên, nhúc nhích một chút, "Hay cho thêm một cơ hội khác đi? Ví dụ như xin sự trợ giúp từ bên ngoài hoặc là loại trừ 2 sự lựa chọn sai lầm chẳng hạn?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Dữ thần sắc lạnh lùng, "Quả nhiên là em không nhớ rõ."
"...!Xin lỗi."
Dung Dữ thường xuyên tặng hoa với quà cho cậu, mà Thời Vọng thực sự không nhớ rõ Lễ Tình Nhân năm ngoái anh tặng cậu hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ hay là hoa tử la lan, nhưng rốt cục Lễ Tình Nhân là một ngày lễ quan trọng, Dung Dữ tức giận cũng bình thường.
Nhưng mà.....
Vợ người ta cáu kỉnh là đòi tiền muốn an ủi, còn vợ cậu mà tức giận, chính là đòi mạng đó!
Thời Vọng nhìn con số không ngừng nhảy lên trên quả bom điện tử, trong lòng khổ sở hơn cả ăn phải khổ qua.
Thời Vọng cảm thấy bản thân mình hiện giờ hoàn toàn có thể đồng cảm với người đàn ông trung niên vừa rồi kia, bởi vì cậu cũng không biết nên xuống tay từ dây nào, trước tiên kéo đặt trên dây màu đỏ, ở Lễ Tình Nhân anh tặng cậu hoa hồng đỏ à? Hình như không phải, Dung Dữ tặng hoa hồng đỏ đều thích đưa một bông.
Kéo lại dừng trên dây màu trắng...! Chẳng lẽ là hoa hồng trắng sao? Dung Dữ hình như đã từng tặng, nhưng hình như là vào ngày sinh nhật mình.
Dây màu tím, hoa tử la lan? Cũng không đúng, anh ấy từng tặng loại hoa này sao?
Các loại kí ức cùng hoa tươi chạy loạn xạ tới lui trong đầu Thời Vọng khiến cậu hoa cả mắt, cái gì hoa hồng, hoa tử la lan, hoa đinh hương, hoa bách hợp, hoa cẩm chướng, lan hồ điệp bay vòng vòng quanh người cậu, tạo thành một vòng tròn lớn quây cậu ở giữa, mặt trên hiện ra hai câu phúng điếu*, viết: vợ giận không tốt, kiếp này chết sớm.
Thời gian làm bài không còn nhiều, trên đỉnh đầu vang lên thông báo: "Thời gian kết thúc bài thi còn 20 giây, mời thí sinh kiểm tra bài thi cẩn thận, chuẩn bị tốt để nộp bài."
Thời Vọng thật sự không còn lựa chọn nào khác, ngón tay gắt gao cầm lấy kéo, thà chọn bừa nghìn câu cũng không thể bỏ qua một câu, muốn chết cũng phải chết với tinh thần vĩ đại, dứt khoát cầm kéo xuống tay, lỗ mãng cắt đứt toàn bộ 3 dây nối!
Màn hình điện tử đếm ngược đột nhiên im bặt, Thời Vọng còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, bom liền ầm ầm nổ tung!
Đoàng --!!!
Thời Vọng chỉ cảm thấy trước mắt bùng lên một ngọn lửa nóng, ngọn lửa thổi quét mà đến, cậu thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ cùng đau đớn, đại não liền giống như máy móc bị sập nguồn, nháy mắt mất đi ý thức.
Suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi sắp chết, chính là:
Cái đệch! Khỉ gió!!
.....
"01:11"
Bom đếm ngược dừng ở 1 phút 11 giây, xem như là vô cùng dư dả thời gian.
Tề Triết bình tĩnh buông dụng cụ trong tay, trên người nửa giọt mồ hôi lạnh cũng chưa chảy ra.
Trên bàn là mạch điện cùng dây điện bị anh phá rơi tan tác, là một người lính đặc chủng trong quân đội, anh có kinh nghiệm phá bom rất phong phú, mặc dù cấu trúc của loại bom điện tử có sức công phá lớn rất phức tạp nhưng chỉ cần thao tác cẩn thận một chút thì vẫn có thể tháo dỡ hoàn toàn.
Chỉ cần cấu tạo bên trong hoàn toàn lộ ra, vậy chỉ cần nhìn lướt qua liền biết phải cắt đường dây nào.
Đồng hồ trên cổ tay trái phát ra một tiếng tích, con số trên màn hình nhảy từ 70 lên 80.
Tề Triết cũng không dừng lại quá lâu, anh đứng lên, rời khỏi phòng thi, đi dọc theo cầu thang đến tầng 3.
Bây giờ anh cũng không đặc biệt lo lắng cho an nguy của Thời Vọng với Lục Dư Tinh, bởi vì chế độ điểm thi của trận này tương đối thoải mái, thắng trận cộng 10 điểm, thua trận hoặc bỏ quyền bị trừ 30 điểm.
Tuy rằng hầu hết người chơi đều sẽ nghĩ rằng càng về sau đề bài sẽ càng khó hơn nên thường có khuynh hướng giữ điểm đến lúc cuối mới đem ra dùng, không muốn lãng phí điểm ở mấy câu đầu tiên, hơn nữa đề chỉ có 3 lựa chọn, dù là đoán mò thì xác suất chiến thắng