Các thiếu niên đầu thỏ chậm rãi tiến đến dựa sát về phía họ, đôi mắt giống như hai viên hồng ngọc đỏ như máu được khảm trong vô số lông tơ, vô thần mà thâm thúy.
Thời Vọng theo bản năng đưa tay vào túi áo, muốn lấy roi điện ra dùng, nhưng sờ sờ một lúc mới nhớ tới đồ vật kia đã bị Dung Dữ tịch thu, bởi vì hôm qua, ở trên giường cậu bị bắt nạt đến thẹn quá hóa giận, định dùng roi điện phản kháng lại.
Sau đó Dung Dữ liền tức giận, xem ra anh thực sự rất ghét việc đồ dùng của người đàn ông khác đưa xuất hiện trên giường trong khi anh với cậu ân ái, vì vậy không hề lưu tình cướp nó đi, rốt cục là không thể quay về nữa.
Cậu hẳn nên dứt khoát hướng anh xin một món vũ khí....
Trong lòng Thời Vọng nghĩ như vậy, nhìn những tiểu quái vật kì dị đấy đang dần tiến lại gần, trạng thái tay không tấc sắt lúc này khiến cậu hoảng hốt đến tim nhảy thình thịch trong lồng ngực, hoàn toàn không thể đè xuống.
May là mấy con thỏ đó chỉ tiến đến chỗ cách bọn họ 2 mét liền dừng lại, ngay sau đó bọn chúng lại thực sự giống như học sinh trung học, nắm tay nhau, nhấc chân lên, bắt đầu xoay xung quanh các thí sinh.
Trên trần nhà lại chiếu xuống vòng tròn ánh sáng sân khấu, những hạt bụi li ti nổi nổi chìm chìm lơ lửng giữa không trung, bay tán loạn theo chuyển động của các thiếu niên kia, bọn họ hé miệng, dùng âm điệu non nớt lại thanh thúy ca lên bài đồng dao cổ quái kì dị [1]:
"Thỏ cả ngã bệnh
Thỏ hai thăm khám
Thỏ ba mua thuốc
Thỏ tư sắc thuốc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thỏ năm chết
Thỏ sáu khiêng đi
Thỏ bảy đào hố
Thỏ tám chôn
Thỏ chín ngồi dưới đất khóc lóc
Thỏ mười hỏi lý do
Thỏ chín đáp..
Thời Vọng hơi mở to mắt ra, theo bản năng nhỏ giọng tiếp lời: " Thỏ năm đã một đi không trở lại."
Tề Triết nhìn cậu một cái, "Cậu biết bài hát này sao?"
"Là một bài hát thiếu nhi." Thời Vọng đè lại hai bên thái dương đang phát đau, không biết tại sao cậu lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, cơ thể nặng nề, đại não giống như bị quánh lại thành một đống hồ nhão, suy nghĩ cũng trở nên khó khăn hơn.
Chẳng lẽ là phát sốt sao?
"Tôi không nhớ ra là đã nghe thấy ở đâu, nhưng mà cái này quả thực đã từng lan truyền rất hot ở trên mạng."
Các thiếu niên đầu thỏ ngừng lại, yên tĩnh chăm chú nhìn vào bọn họ, ngay sau đó ánh đèn bỗng nhiên tối sầm lại, trong nháy mắt phòng học chìm sâu trong bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón.
Không đợi Thời Vọng bọn họ kịp phản ứng thì trong bóng đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng hét chói tai vang lên ở giữa đám thỏ!!
Âm thanh kia bén nhọn chói tai, thật giống như tiếng động người chết dùng sức cào mạnh móng tay lên ván quan tài, vừa lạnh lẽo lại vừa quỷ dị, phảng phất có chút giống với tiếng hét chói tai vừa rồi, hệt như lưỡi dao sắc bén một đường thẳng tắp đâm vào lỗ tai người nghe, khiến đại não choáng váng!
"Ưmm!" Không một ai ở đây là không cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, Thời Vọng nhịn không được bịt kín lỗ tai, tránh cho cái âm thanh này làm tổn thương lỗ tai của chính mình.
Nhưng may mắn thay, âm thanh này chỉ kéo dài trong vài giây, rất nhanh sau đó ánh đèn đã sáng trở lại, Thời Vọng thấy trên sàn nhà là một khối thi thể tàn khuyết không đầy đủ, ngã vào trong vũng máu.
Đó là thiếu niên đầu thỏ giao bài trên ngực treo số năm, mà mặt khác, chín người thiếu niên ở bên cạnh thi thể làm thành một vòng tròn, cúi đầu im miệng không nói nhìn chăm chú vào nó.
Giống như bức tranh vẽ bằng phấn trên bảng đen.
Giám thị quan rút ra một cây thước dạy học thon dài từ bàn trên bục giảng, gõ lên bảng đen, "Được rồi, các vị bạn học hãy chú ý, lão sư giao đề bài."
Hắn cầm lấy cục phấn ở chỗ bảng đen viết xuống chỗ trống một hàng chữ:
Là [ ] giết chết thỏ năm.
Sau đó hắn ta vung tay lên, trên bàn trống không liền xuất hiện một hộp gỗ màu đen, "Bây giờ mời các vị bạn học tới rút thăm trình tự trả lời bài của mình."
Giám thị quan dùng thước dạy học chỉ về phía Thời Vọng, nụ cười trên mặt nạ càng cười sâu hơn: "Ngài tới bốc trước đi."
Thời Vọng bất mãn mắng thầm một tiếng, tránh ra khỏi cái ôm của Dung Dữ, bước lên bục giảng, đưa tay thò vào trong hộp, tùy tiện lấy ra một cái bảng số, là số bốn.
Những người tiếp theo cũng lục tục bước lên bốc thăm thứ tự, sắc mặt bác gái trung niên kia có vẻ không tốt lắm, Thời Vọng liếc mắt một cái, đúng là thảm thật, thứ tự nàng bốc được