Số 3 là cái người mặc áo sơ mi trắng đeo cà vạt kia, là dân văn phòng thân hình có chút gầy yếu, hắn lúc này hoàn toàn giống như con thỏ sợ sệt, sắp bị dọa cho vỡ mật rồi.
Thậm chí hắn ta còn không dám nhìn thẳng vào mặt đám thiếu niên đầu thỏ đó, ánh mắt vẫn luôn trốn tránh, cánh môi run run như đang nói cái gì đó, nhưng căn bản là nghe không rõ lắm.
Có lẽ cái chết của bác gái vừa rồi đã kích thích đến hắn, làm tinh thần của hắn hoàn toàn hỏng mất.
Thời Vọng lại không có cách nào nhúng tay vào, chỉ có thể đứng phía sau lo lắng suông, thực tế mà nói thì cậu cũng không biết hung thủ giết thỏ năm là ai, ngay cả cơ hội liều chết nhắc nhở cũng không có.
Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, Lục Dư Tinh vẫn luôn giữ im lặng, cậu ta khoanh tay đứng ở một góc không người, nhìn bức tranh và đề bài trên bảng đen giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Qua hơn một phút, cậu ta bỗng nhiên đi đến bên cạnh Thời Vọng, thấp giọng nói:" Tôi vẫn luôn suy nghĩ, vì sao bài thi này lại là câu hỏi điền vào chỗ trống vậy?"
Thời Vọng sửng sốt, mơ hồ không hiểu cậu ta đang muốn nói gì, " Ở trên tờ giấy báo thi chính là viết như vậy mà?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3.
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4.
Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
"Không, ý tôi là đề bài càng là loại bài lựa chọn thì các lựa chọn đều được đặt ngay trước mắt."
Lục Dư Tinh nhíu mày, giống như cũng không quá chắc chắn, "Nếu là câu hỏi điền vào chỗ trống, thì đáp án kia hẳn là không nên có giới hạn ở mấy cái lựa chọn, nhưng mà, bây giờ tôi cũng nghĩ không ra, chỉ là cảm thấy điểm này thật đáng nghi, tiếp theo đến lượt cậu, cho nên tôi đem suy nghĩ của mình nói trước cho cậu, tôi cảm thấy khả năng cao là chúng ra đã rơi vào một bẫy rập logic nào đấy rồi, đến lượt cậu đấy."
Thời Vọng giống như thông suốt được điều gì, vừa định nói thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng giám thị quan gõ gõ lên đồng hồ cát trên bục giảng, "Còn 20s nữa nha, bạn học, hãy nắm chặt thời gian trả lời bài."
Gã nhân viên văn phòng dùng sức bưng kín đầu, lo lắng nắm chặt tóc, biểu tình trên mặt gần như vặn vẹo, ánh mắt hắn vô thần, không ngừng lẩm bẩm tự nói: "Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết,...."
"Năm, bốn, ba,...!" Giám thị quan nhìn hạt cát cuối cùng trong chiếc đồng hồ cát rơi xuống, lại liếc mắt nhìn đồng hồ của gã nhân viên văn phòng, trên mặt hiển thị con số 40.
"Xem ra ngài chỉ có thể bị loại trừ thôi nha ~" Giám thị quan cầm lấy cây gậy chống dựa trên bục giảng, tùy tiện khuơ một cái, gậy chống ngay lập tức biến thành một thanh kiếm kiểu Tây lấp lánh ánh bạc.
Hắn giơ kiếm lên, nhẹ nhàng bâng quơ liền phải chém đầu gã nhân viên văn phòng!
Đúng lúc này, bỗng nhiên....!Đoàng!!!
Trong phòng học bỗng nhiên nổ ra một tiếng súng thật lớn, một viên đạn 5.6mm làm bằng đồng thau xuyên qua gáy của gã nhân viên văn phòng, xuyên hết mức ra phía trước, bang một tiếng đâm vào vách tường, đem theo một bông hoa máu.
Gã nhân viên văn phòng trợn mắt lên, tê liệt ngã xuống đất, đã chết.
Giám thị quan ngẩn người, buông thanh trường kiếm trong tay xuống.
Mọi người ồ lên, Thời Vọng khó tin quay đầu chuẩn xác như thể biết trước, ở đây chỉ có anh ta có súng, nhưng vì cái gì mà anh lại nổ súng?!
Nhưng vẻ mặt Tề Triết cũng ủ dột nhìn về nơi khác, Thời Vọng nương theo ánh mắt anh nhìn tới, liền thấy Nghiêm Đình mang theo mùi thuốc súng tùy ý cất súng lục, rồi cắm vũ khí vào bên hông.
Thời Vọng kinh ngạc nói: " Anh, Anh làm sao mà...!"
"Hả, cái súng này sao? Đây là tôi lấy từ trong tay cảnh sát kia từ màn chơi thứ nhất."
Thời Vọng nổi trận lôi đình, "Tôi hỏi anh vì sao lại giết hắn?!"
Nghiêm Đình buông tay, nói một cách hiển nhiên: "Dù sao hắn cũng chết chắc rồi, không bằng tạo thêm chút giá trị nho nhỏ."
Hắn đi bộ đến bên cạnh thi thể gã nhân viên văn phòng, xách cánh tay phải của hắn lên, nhìn vào mắt giám thị quan, "Này xem như chiến lợi phẩm của tôi nhé?"
Mặt nạ trên mặt giám thị quan đổi thành một bộ mặt vô biểu tình, trầm mặc nhìn chằm chằm Nghiêm Đình vài giây, sau đó lại biến trở về vẻ mặt tươi cười vốn có, mờ ám ẩn ý nói: "Đương nhiên rồi, thợ săn tiên sinh."
Thời Vọng theo bản năng lặp lại cái xưng hô kia, "Thợ săn?"
"Xem ra là các ngươi còn chưa biết, chỉ cần giết chết 10 người trở lên, là có thể mở khóa danh hiệu này."
Nghiêm Đình cũng không quay đầu lại đùa nghịch đồng hồ của gã nhân viên văn phòng, không biết ấn xuống cái gì, điển số trên đồng hồ bỗng nhiên nhanh chóng giảm bớt, mà con số trên đồng hồ của Nghiêm Đình lại theo đó tăng lên, thật nhanh, toàn bộ 40 điểm kia liền được cộng thêm vào điểm của hắn, biến thành 170.
Hắn buông tay ra, giống như ném đi một đống rác, tùy ý ném cỗ thi thể này sang một bên, lười biếng nói:
"Thợ săn ấy, có hai đặc quyền, cái thứ nhất là có thể thông qua đồng hồ xem xét tư liệu của người chơi, cái thứ hai tôi khá là thích, chỉ cần tự tay giết chết con mồi, là có thể cướp lấy điểm của hắn, thật tiện lợi phải không?"
Thời Vọng