Buổi tối, sau khi Thu Vãn biến thành mèo, rời khỏi Bích Nguyệt Cung liền được thị vệ ôm tới tẩm cung Hoàng Thượng.
Thời điểm nàng bước vào cửa điện lại không có Tiêu Vân Hoàn chạy ra bế nàng lên như mọi khi, ngược lại còn ngồi phát ngốc trước bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Thu Vãn đi qua, tò mò meo một tiếng, lúc này Tiêu Vân Hoàn mới hồi phục tinh thần, vội vàng ôm nàng lên.
“Ngọc Cầu, ngươi đã đến rồi.”
“Meo ~”
Thu Vãn dụi đầu vào ngực hắn, chờ đợi hắn vuốt lông cho mình như mọi khi. Tuy nhiên lần này nàng gối trên ngực Hoàng Thượng rất lâu cũng không đợi được bàn tay quen thuộc rơi trên sống lưng, mềm mại chải lông cho mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn chờ rồi lại chờ, dù thế nào cũng không đợi được, nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Từ góc độ của nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy Hoàng Thượng ngơ ngẩn nhìn về phía trước, đôi mắt không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Meo?” Thu Vãn thò lại gần hắn, ánh mắt nghi hoặc dừng lại trên người Cao công công đứng bên cạnh.
Xảy ra chuyện gì với Hoàng Thượng?
Cao công công nhận được ánh mắt ám chỉ của nàng, lặng lẽ lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Thật kỳ quái, Cao công công và Hoàng Thượng luôn như hình với bóng, theo lý thuyết, bên người Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì Cao công công phải là người rõ ràng nhất. Vì sao hiện giờ trông Hoàng Thượng có vẻ tâm sự nặng nề như thế mà Cao công công lại không biết?
Thu Vãn buồn bực không thôi, nàng giãy giụa từ trong ngực Tiêu Vân Hoàn ra ngoài.
Động tác giãy giụa của nàng khiến Tiêu Vân Hoàn lập tức hồi thần, hắn cúi đầu nhìn nàng: “Ngọc Cầu?”
Thu Vãn meo một tiếng, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên bàn, không phát ra một chút thanh âm. Nàng dọc theo cạnh bàn đi tới một khoảng cách nhất định, trực tiếp nhảy xuống mặt đất, lộc cộc chạy đi ngậm một món đồ chơi trong rổ, sau đó lại quay trở lại nhảy lên bàn, buông gậy ngọc trêu mèo xuống, đẩy về phía Tiêu Vân Hoàn.
“Ngọc Cầu?” Tiêu Vân Hoàn cầm lấy chiếc gậy ngọc kia, cười nói: “Ngươi muốn trẫm chơi với ngươi?”
“Meo ~”
“Nếu Ngọc Cầu đã thỉnh cầu như vậy, trẫm cũng không thể không đáp ứng.”
Thu Vãn sung sướng meo một tiếng, chờ Tiêu Vân Hoàn rũ lông chim xuống, nàng lập tức nhào tới.
Nàng chơi với bệ hạ, bệ hạ sẽ vui vẻ hơn đi?
Thu Vãn nghĩ như vậy, động tác vồ lấy lông chim cũng càng thêm dùng sức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết do hôm nay nàng quá nỗ lực, hay là Hoàng Thượng vẫn cứ thất thần, Thu Vãn không tốn bao nhiêu sức lực liền ôm được cây gậy vào trong lòng. Nàng đè lại lông chim và gãi gãi, nghĩ tới cái gì, nàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Hoàng Thượng lại bắt đầu phát ngốc.
“Meo?” Thu Vãn nghiêng đầu, hoàn toàn mơ hồ.
Nàng kêu meo meo vài tiếng nhưng vẫn không thu hút được sự chú ý của Hoàng Thượng. Thu Vãn xoay tại chỗ vài vòng, sau đó vội vã nhảy xuống bàn, đi tới đống đồ chơi của mình.
Món đồ chơi nào vừa thú vị vừa có thể di dời sự chú ý của Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng không tiếp tục ưu phiền về những chuyện khác?
Thu Vãn vừa lục lọi, vừa bắt đầu thống hận vì sao mình lại là mèo. Há mồm chỉ có thể nói ra mấy từ meo meo, Hoàng Thượng nghe không hiểu lời nàng nói, nàng muốn hỏi vì sao Hoàng Thượng không vui cũng không được. Chuyện mà ngay cả Cao công công cũng không biết, vậy khẳng định không phải vì chuyện triều chính, ngoại trừ chính sự, còn có thể xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là bởi vì phi tần nào đó trong hậu cung?
Thu Vãn nhanh chóng suy nghĩ, gần đây bên trong hậu cung có phi tần nào xảy ra chuyện, tuy nhiên nàng nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra một chút manh mối nào.
“Meo?” Sửu Cầu tò mò đi tới, đẩy vài món đồ chơi đến trước mặt nàng, đôi mắt tròn vo vô tội nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tò mò.
Trước mắt Thu Vãn sáng ngời, lập tức ngậm lấy Sửu Cầu chạy như điên, đặt nó vào trong ngực Hoàng Thượng.
Sửu Cầu rất hiếu động, cho dù nằm trong ngực Hoàng Thượng cũng không an phận, Thu Vãn vừa buông miệng ra, nó liền lập tức cử động, lăn lộn làm nũng trong ngực Tiêu Vân Hoàn, miệng kêu meo meo không ngừng, tiếng động ồn ào này lập tức thu hút sự chú ý của Tiêu Vân Hoàn.
“Sửu Cầu?” Tiêu Vân Hoàn xách cổ nó lên, đặt lên trên bàn: “Sao đột nhiên ngươi lại chạy lên người trẫm?”
Sửu Cầu hướng về phía hắn mềm mại kêu một tiếng: “Meo ~”
Tiêu Vân Hoàn vẫy vẫy tay: “Đi tìm Cao Bình Sơn chơi đi.”
Thu Vãn nhất thời có cảm giác sét đánh giữa trời quang.
Ngay cả Sửu Cầu cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Thượng !
Rốt cuộc Hoàng Thượng đang suy nghĩ đến vị nương nương nào, thế nhưng lại bất tri bất giác đoạt đi sự chú ý của Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng đến bây giờ vẫn còn nhớ thương mãi không quên, vì vị nương nương kia mà nhiễu loạn tinh thần.
Thu Vãn vừa hâm mộ vừa lo lắng.
Không nói đến rốt cuộc vị nương nương kia là vị nào, tuy nhiên bộ dáng thất thần hiện giờ của Hoàng Thượng khiến cho nàng cực kỳ lo lắng. Nếu Hoàng Thượng bởi vì vậy mà bị thương thân thể, đó không phải là điều nàng muốn nhìn thấy.
Thu Vãn đi qua đi lại, móng vuốt mềm mại đặt trên tay hắn, mềm như bông kêu một tiếng.
Tiêu Vân Hoàn cúi đầu, hắn có thể nhìn thấy sự lo lắng vô cùng rõ ràng trong mắt mèo trắng.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay ôm mèo trắng lên, bàn tay nhẹ nhàng chải lông cho nàng.
“Trẫm không sao.” Hắn nói: “Khiến Ngọc Cầu lo lắng rồi.”
“Meo ~”
“Trẫm chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc vì sao ngươi lại thích Thu thường tại, mỗi ngày đều gấp không chờ nổi mà chạy tới chỗ nàng, thời gian ngươi ở cạnh nàng so với trẫm thì còn dài hơn, thậm chí ngươi còn nguyện ý trực tiếp ở lại chỗ nàng, cho dù ngươi biết nàng không có gì cả, thậm chí độ nguy hiểm còn rất cao.” Tiêu Vân Hoàn thong thả ung dung vuốt lông cho nàng: “Trẫm thật sự nghĩ không ra.”
“Meo?” Thu Vãn trợn tròn đôi mắt mèo.
Chẳng lẽ người Hoàng Thượng đang nghĩ tới chính là nàng?!
Nhưng