Tiêu Vân Hoàn không tìm thấy bất cứ đáp án nào trên người Ngọc Cầu.
Cho dù Thu Vãn có muốn tâm sự với hắn thì Hoàng Thượng cũng nghe không hiểu tiếng meo meo của nàng đại biểu cho ý tứ gì. Thu Vãn kêu meo meo hồi lâu, ngược lại thu hút được Sửu Cầu tới đây, mèo sữa nhỏ chuyên chú vồ cái đuôi của nàng, Thu Vãn vừa lơ đãng thì cái đuôi đã bị nó vồ trúng, đầu đuôi nhòn nhọn cũng bị nước miếng của Sửu Cầu tẩm ướt.
Thu Vãn đơn phương nói chuyện với Hoàng Thượng trong một thời gian dài, tuy nhiên điều khiến nàng thất vọng chính là, thẳng tới khi nàng ngủ rồi, Hoàng Thượng vẫn thất thần như cũ, tự mình phát ngốc.
Sự lo lắng của Thu Vãn kéo dài liên tục cho tới khi dùng xong ngọ thiện ngày hôm sau mới thôi.
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra mình nên an ủi Hoàng Thượng như thế nào, thì bên tai đã vang lên tiếng thông báo của tiểu thái giám, Hoàng Thượng giá lâm tới Bích Nguyệt Cung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn không kịp biến thành mèo, chỉ có thể vội vàng tiến lên cúi đầu hành lễ, nói với Hoàng Thượng: “Bệ hạ, hôm nay Ngự Miêu vẫn chưa tới.”
“Không sao.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Trẫm tới tìm nàng.”
“Tìm tần thiếp?” Thu Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến đôi mắt hắn, sau đó lại vội vã cúi đầu, hỏi: “Không biết bệ hạ tới tìm tần thiếp là vì chuyện gì?”
Tiêu Vân Hoàn không trả lời ngay lập tức.
Thu Vãn cúi đầu, cho nên nàng không bắt kịp sự xấu hổ cùng chần chờ chợt lóe trên mặt hắn.
Thân ảnh màu vàng lướt qua người nàng, đi vào bên trong, Thu Vãn vội vàng đuổi theo. Tiêu Vân Hoàn ngồi xuống ghế chủ vị, Thu Vãn đứng bên cạnh châm trà cho hắn.
Qua nhiều ngày như vậy, lá trà tốt nhất ở nơi này của nàng vẫn là loại trà lần trước hắn nếm thử.
Tiêu Vân Hoàn chỉ uống một ngụm, sau đó nhanh chóng buông xuống, nói với nàng: “Ngồi đi.”
Thu Vãn thật cẩn thận mà ngồi xuống.
“Bệ hạ……?”
Tiêu Vân Hoàn liếc nhìn nàng một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống nhìn xuống chung trà trên bàn, nhìn lá trà nổi trên mặt nước màu vàng, qua hồi lâu hắn mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Lúc trước nàng nói không muốn thăng phân vị, là sự thật?”
Thu Vãn hoang mang chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Thưa bệ hạ, là sự thật.”
“Nếu trẫm muốn thăng phân vị cho nàng thì sao?”
Thu Vãn lập tức trợn tròn đôi mắt, không dám tin tưởng mà nhìn hắn, thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm.
“Bệ hạ ngài nói cái gì?!” Thu Vãn nhịn không được nói: “Thăng phân vị……cho tần thiếp?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải Thu Vãn cố gắng khắc chế sự xúc động trong lòng, hoặc bởi vì Tiêu Vân Hoàn cũng ở chỗ này, chỉ sợ nàng đã sớm khiếp sợ mà đứng bật dậy, mất hết hình tượng.
Thăng phân vị là chuyện đơn giản như vậy sao?!
Liệu nàng muốn là có thể thăng phân vị sao!?
Giãy giụa bên trong hậu cung rất nhiều năm, cho tới bây giờ vẫn chỉ là một thường tại nhỏ bé, tâm tình Thu Vãn cực kỳ phức tạp.
Thiên Hà năm thứ nhất, thời điểm nàng mới vào cung cũng chỉ là một tiểu đáp ứng, sở dĩ có thể lên tới thường tại là do vận khí tốt. Sở dĩ nàng có thể vào cung là do Thái Hậu lựa chọn, mà nàng có thể thăng vị phân cũng là vì lúc ấy Thái Hậu còn trên đời. Thái Hậu chưởng quản hậu cung, mỗi một ngày đều cần cân nhắc dung hòa vị trí của các phi tần, bởi vậy nàng mới có thể trở thành thường tại. Sau này, Thái Hậu qua đời, nàng vẫn luôn ở vị trí thường tại, qua bao nhiêu năm vẫn chưa từng có bất cứ sự thay đổi nào.
Bên trong hậu cung hiện giờ do tứ phi chia nhau chưởng quản cung vụ, phàm là bất cứ phi tần nào muốn thăng phân vị đều phải được sự đồng ý của Hoàng Thượng, mà nàng đừng nói tới thăng phân vị, ngay cả mặt mũi Hoàng Thượng cũng không được gặp, chính vì thế nàng rất hài lòng với hiện trạng, không hề chờ mong điều gì quá xa vời.
Tuy nhiên Hoàng Thượng bỗng dưng nhắc tới chuyện này……
Kinh ngạc qua đi, trên mặt Thu Vãn chỉ còn lại sự hoảng sợ.
Vẻ hoảng sợ của nàng quá rõ ràng, cho dù đã nỗ lực che dấu thì nó vẫn hiện lên gương mặt, Tiêu Vân Hoàn vô cùng buồn bực: “Trẫm thăng phân vị cho nàng, nàng sợ cái gì?”
Thu Vãn vội vàng cúi đầu.
Rất lâu sau, nàng mới nghẹn ra một câu: “Bệ hạ, quân vô hí ngôn, ngài…… thỉnh ngài…… suy nghĩ……”
“Nàng không muốn?”
Sắc mặt Thu Vãn liên tục thay đổi, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Nàng cứ việc nói, trẫm sẽ không phạt nàng.”
Lúc này Thu Vãn mới thở phào một hơi, thấp giọng đáp: “Thưa bệ hạ, thần thiếp không muốn.”
Nàng cúi đầu, cho nên cũng không phát hiện, nét buồn bực trên mặt Tiêu Vân Hoàn càng ngày càng nặng, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.
“Vì sao không muốn?”
Thu Vãn ấp úng, nói không nên lời.
Nếu nàng thật sự được thăng phân vị, không tới nửa khắc, tin tức này sẽ truyền khắp hậu cung, những phi tần đó nghe được nhất định sẽ coi nàng là cái đinh trong mắt, trước có Ngự Miêu, sau được chuyển cung, nếu lần này…… Tuy rằng hiện tại nàng đã chuyển vào Bích Nguyệt Cung, trong Bích Nguyệt Cung cũng chỉ có một mình Huệ tần nương nương, Huệ tần nương nương là tai mắt của Hoàng Thượng nên tất nhiên sẽ không có ý kiến gì với nàng. Nhưng Thu Vãn sợ, sợ mình vừa bước chân ra khỏi Bích Nguyệt Cung đã bị sự ghen ghét của các phi tần khác bao phủ.
Phải biết rằng, tứ phi không phải người dễ đối phó, trên đầu nàng lại có vô số phi tần có phân vị cao hơn nàng. Ở trước mặt những phi tần đó, Thu Vãn chỉ có nước bị hố mà thôi.
Trong lòng nàng biết, lý do này không có cách nào nói ra.
Thu Vãn càng chần chờ, gương mặt Tiêu Vân Hoàn càng thêm buồn bực.
Không đợi Thu Vãn bày tỏ tâm tư của mình, hắn đã vẫy tay, nói: “Trẫm nói giỡn thôi, cũng không phải thật sự muốn thăng phân vị cho nàng.”
Thu Vãn nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, biểu hiện rõ ràng tới mức khiến Tiêu Vân Hoàn không nhịn được trầm mặc.
Hắn