Bởi vì Ngọc Cầu không ở đây nên Huệ tần không có cách nào thí nghiệm xem túi thơm cỏ bạc hà có lực hấp dẫn đối với Ngự Miêu hay không. Chính vì vậy Huệ tần đành bảo Thu Vãn cầm chiếc túi thơm của Tĩnh phi tới đây.
Tình Hương nhanh chóng mang túi thơm tới đây, từ ngày được treo bên cạnh ổ mèo tới nay, túi thơm kia chưa từng được Ngự Miêu ưu ái. Bởi vậy nó vẫn còn mới tinh, nhìn qua không khác lúc Thục phi mới đưa tới là bao.
Huệ tần nhất thời buồn bực: “Ngọc Cầu không thích chiếc túi thơm này sao?”
Thu Vãn ngẫm nghĩ, nói: “Ngự Miêu chưa từng chơi túi thơm, có lẽ là nó không động tâm.”
Huệ tần thất vọng: “Chẳng lẽ Ngọc Cầu không thích cỏ bạc hà?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng đã nhờ Kim Đào đi hỏi thăm, không có con mèo nào có thể ngăn cản sự dụ hoặc của cỏ bạc hà, nghe nói đối với loài mèo thì cỏ bạc hà tràn ngập sự hấp dẫn. Cho dù là con mèo có ý chí kiên định cỡ nào, dưới sự dụ hoặc của cỏ bạc hà cũng sẽ lập tức buông bỏ phòng bị, trầm mê trong đó.
“Chẳng lẽ cỏ bạc hà trong chiếc túi thơm này quá ít ?” Huệ tần sờ cằm, suy đoán nói: “Khẳng định Ngọc Cầu không giống những con mèo bình thường, nhất định là do cỏ bạc hà trong chiếc túi thơm này quá ít. Nếu Ngọc Cầu ngửi thấy chiếc túi thơm này của ta, khẳng định sẽ không thắng nổi sự hấp dẫn của cỏ bạc hà.”
Huệ tần nói nói một cách vô cùng tự tin, phảng phất như chiếc túi thơm có đường may xiêu xiêu vẹo vẹo trong tay là một loại trân bảo nào đó.
Thu Vãn câm nín, tưởng tượng đến cảnh Huệ tần muốn dùng chiếc túi thơm này để hấp dẫn mình, từ đáy lòng nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Huệ tần nương nương, ta cũng không biết mình có bị loại cỏ bạc hà này ảnh hưởng hay không đâu.
Mặc dù Ngọc Cầu là mèo, nhưng rốt cuộc vẫn là người biến thành mèo nha.
Thu Vãn rối rắm, trong lòng nghĩ: Nếu Huệ tần phát hiện cỏ bạc hà không có lực hấp dẫn đối với Ngự Miêu, đến lúc đó mình không biết nên an ủi vị Huệ tần thương tâm này như thế nào.
Buổi tối, khi nàng biến thành mèo, trước khi chạy đến tẩm cung Hoàng Thượng, Thu Vãn chạy đến bên cạnh ổ mèo, ngửi ngửi chiếc túi thơm kia. Mùi hương bên trong, dường như có lực hấp dẫn gì đó, khiến nàng nhịn không được duỗi tay ra với lấy chiếc thơm kia. Khi móng vuốt khảy khảy túi thơm, nàng bỗng chốc hồi phục tinh thần, thối lui vài bước ra xa.
Thu Vãn cảnh giác nhìn chiếc túi thơm, nghĩ thầm, mùi hương kia đặc biệt hấp dẫn loài mèo, chẳng lẽ là do thứ gọi là cỏ bạc hà đó?
Thì ra nó thật sự có tác dụng.
Nhưng ban ngày khi nàng nhìn thấy chiếc túi thơm chứa rất nhiều cỏ bạc hà của Huệ tần, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa mèo và người?
Thu Vãn gãi gãi tai, lại nghĩ tới sau khi biến thành mèo mình thường xuyên theo bản năng làm ra một số hành động quẫn bách. Ví dụ như thời điểm nhìn thấy gậy trêu mèo, nàng một chút lực chống cự cũng không có.
Nghĩ tới đây, thời điểm Thu Vãn bước ra ngoài, nhìn thấy chủ điện đèn đuốc sáng trưng, nghĩ tới cỏ bạc hà trong tay Huệ tần nương nương, sợ mình không chống cự nổi lực hấp dẫn của cỏ bạc hà, phản bội Hoàng Thượng mà trở thành mèo của Huệ tần. Chính vì thế nàng đặc biệt thay đổi con đường, vòng một vòng lớn mới đến cửa, để thị vệ ôm mình đến tẩm cung Hoàng Thượng.
Bước chân nhẹ nhàng chạy vào cửa điện, vừa mới bước vào Thu Vãn liền ngửi thấy một mùi hương nồng đậm. Nàng hít sâu, nhất thời thần hồn điên đảo, móng vuốt mềm nhũn, thân thể mềm như bông ngã xuống mặt đất.
Tiêu Vân Hoàn khom lưng ôm mèo trắng lên, nhìn mèo trắng ở trong lòng mình lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, đôi mắt híp lại, phảng phất như đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nhất thời kinh ngạc: “Thứ gọi là cỏ bạc hà này thế nhưng thật sự có tác dụng?”
Cao Bình Sơn ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng Thượng, nô tài cũng không nghĩ tới loài mèo lại không một chút lực chống cự nào đối với cỏ bạc