Tiêu Vân Hoàn hạ lệnh cho tất cả mọi người trong cung không được trồng cỏ bạc hà, mệnh lệnh này vừa ra, mọi người tuy rằng buồn bực nhưng cũng ngoan ngoãn chấp hành. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả cỏ bạc hà trong cung đều bị loại trừ, ngay cả Thái Y Viện cũng không được lưu lại, tất cả đều bị đưa đến tẩm cung của Tiêu Vân Hoàn. Chậu hoa lớn lớn bé bé xếp thành hàng dài, bên trong tất cả đều là cỏ bạc hà, chọc tới Sửu Cầu liên tục ghé vào cửa sổ, hướng tới bên kia meo meo không ngừng. Nếu không có Cao Bình Sơn ngăn cản, chỉ sợ nó đã sớm lao ra ngoài rồi.
Huệ tần là người buồn bực nhất.
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, kế hoạch của mình còn chưa kịp thực thi đã bị Hoàng Thượng phát hiện, chẳng những tất cả túi thơm chứa đầy cỏ bạc hà bị tịch thu, mà chính nàng cũng bị đóng cửa cấm túc. Thời gian lần này dài hơn bao giờ hết, ước chừng mất trắng một tháng.
Lần trước chỉ cấm túc bảy ngày thôi cũng đã đủ khiến nàng khó có thể chịu đựng rồi, càng đừng nói tới lần này thế nhưng còn tới tận một tháng. Thời điểm Thu Vãn đi ngang qua chủ điện, mặc dù cửa sổ đã đóng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được oán niệm từ bên trong phát ra ngoài.
Huệ tần vừa nhìn thấy nàng liền trực tiếp bày tỏ hết oán giận trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vì sao Hoàng Thượng lại keo kiệt như vậy, tịch thu túi thơm của ta cũng thôi đi, thế nhưng còn bắt ta đóng cửa cấm túc. Chẳng lẽ hắn đã quên, rốt cuộc ai mới là tai mắt giúp hắn nhìn chằm chằm hậu cung hay sao? Ta chỉ chuẩn bị cho Ngọc Cầu một ít cỏ bạc hà thôi mà, Hoàng Thượng thật sự quá keo kiệt.” Huệ tần oán giận.
Thu Vãn nhịn không được nói: “Huệ tần nương nương, không phải ngài nói muốn cướp Ngự Miêu từ trong tay Hoàng Thượng sao?”
Đổi lại thành bất cứ người nào nghe thấy có người muốn cướp mèo của mình đều sẽ tức giận, càng đừng nói tới người đó là Hoàng Thượng. Trong lòng Thu Vãn vui vẻ nghĩ, Hoàng Thượng thích nàng nên mới luyến tiếc nhường nàng cho người khác.
Huệ tần giả ngu: “Ta nói như vậy khi nào? Không phải muội đang trợn mắt nói dối đấy chứ.”
Thu Vãn: “……”
Nếu không phải ngày hôm qua chính tai Thu Vãn nghe thấy Huệ tần nói như vậy, chỉ sợ ngay cả nàng cũng bị bộ dáng đúng lý hợp tình của Huệ tần lúc bấy giờ lừa gạt.
Thu Vãn kiên trì nói: “Huệ tần nương nương, khẳng định ngài đã từng nói qua.”
Huệ tần: “……”
Thu Vãn cùng Huệ tần mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Huệ tần bại trận trước, bất đắc dĩ nói: “Vì sao muội lại không có mắt nhìn như vậy, cũng không biết lấy lòng phụ họa lời nói của ta một chút hay sao?”
Thu Vãn cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Bệ hạ phạt cấm túc Huệ tần nương nương, bởi vì Huệ tần nương nương sai trước. Hiện giờ Huệ tần nương nương đổi trắng thay đen, vậy không phải thành Hoàng Thượng sai rồi sao?
Thu Vãn theo bản năng bảo vệ chủ: Hoàng Thượng anh minh thần võ như vậy, sẽ không làm ra loại chuyện sai lầm đâu.
May mắn thay, Huệ tần cũng không so đo với nàng loại chuyện này, hai người nhanh chóng nói sang chuyện khác. Trong khoảng thời gian Huệ tần bị cấm túc, Thu Vãn thường xuyên qua đó thăm nàng, nói chuyện giết thời gian, bởi vậy số lần Ngọc Cầu xuất hiện cũng giảm bớt. Gần đây Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, không có cách nào tới đây vào ban ngày, chính vì thế ban ngày là thời gian tự do của Ngọc Cầu. Huệ tần háo hức nhìn ra ngoài cửa hồi lâu, nhìn mãi vẫn không thấy thân ảnh Ngọc Cầu xuất hiện, lúc này lại tiếp tục thở ngắn than dài.
“Vì sao lâu như vậy Ngọc Cầu vẫn không tới tìm ta?” Huệ tần u buồn nói: “Không phải bởi vì không có cỏ bạc hà nên Ngọc Cầu mới không muốn tới chỗ ta chứ? Có khi nào Hoàng Thượng tịch thu tất cả cỏ bạc hà trong cung, hiện giờ chúng được trồng xung quanh tẩm cung của Hoàng Thượng, cho nên bất cứ một con mèo nào đi ngang qua cũng đều bị thu hút sự chú ý, khẳng định Ngọc Cầu cũng vì duyên cớ này nên mới không thể tới đây tìm ta.”
Thu Vãn gật đầu,