Ngủ một giấc thỏa mãn, Thu Vãn lười biếng duỗi cái eo, cuối cùng cũng lấy lại năng lượng.
Nàng xốc chăn rời giường, nhìn thoáng qua cảnh vật ngoài cửa sổ, hiện tại ánh nắng ngoài cửa sổ khá gay gắt, không biết đã là thời điểm nào rồi, nhưng không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được khẳng định đã không còn sớm.
Nàng hướng ra phía ngoài gọi một tiếng: “Tình Hương.”
Không lâu sau, Tình Hương liền từ bên ngoài bước vào.
Giống như thường lệ, Tình Hương hầu hạ chủ tử rửa mặt trang điểm. Thời điểm chải đầu, Thu Vãn bị kéo tóc rất nhiều lần, cuối cùng lúc này nàng mới phát hiện Tình Hương không thích hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thu Vãn không rảnh lo cho da đầu của mình, nàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Tình Hương bằng ánh mắt nghi hoặc: “Tình Hương?”
Tình Hương giật mình hồi thần, theo bản năng đáp: “Cái gì? Chủ tử?”
Sau khi rũ mắt, ánh mắt Tình Hương dừng lại trên bông hoa nhỏ thêu trên áo ngoài của Thu Vãn, lúc này lại bắt đầu thất thần.
Nàng còn nhớ, Ngự Miêu có bộ lông màu tuyết trắng vừa mềm vừa dài, nhìn qua cảm giác vô cùng mượt mà.
Ánh mắt Tình Hương dần dần di chuyển, thời điểm chạm đến gương mặt Thu Vãn, nàng lập tức hoang mang rối loạn cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt chủ tử.
Bộ dáng này của Tình Hương, cho dù Thu Vãn muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được.
Thu Vãn lo lắng nói: “Tình Hương, xảy ra chuyện gì? Vì sao hôm nay ngươi lại thất thần như vậy? Nếu xảy ra chuyện ngươi nhất định phải nói với ta, từ nhỏ ngươi đã đi theo bên người ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, có thể giúp đương nhiên ta sẽ giúp ngươi.”
“Không có chuyện gì, chủ tử, nô tỳ không sao.” Tình Hương hoảng hốt nói.
“Thật sự?”
“Thật sự, chủ tử, nô tỳ sẽ không gạt ngài đâu.”
Thấy Tình Hương khẳng định như vậy, Thu Vãn cũng không tiếp tục truy vấn. Nàng lại dặn dò thêm một lần, muốn Tình Hương có chuyện gì cũng phải nói với mình, sau khi Tình Hương liên tục đáp ứng, lúc này Thu Vãn mới yên tâm.
“Đúng rồi, chủ tử.” Tình Hương thật cẩn thận hỏi: “Đã nhiều ngày rồi, vì sao không thấy bóng dáng Ngự Miêu đâu?”
“Ngự Miêu?” Thu Vãn nói: “Không phải hôm qua Ngự Miêu vừa mới xuất hiện hay sao?”
“Ngày hôm qua?”
“Đúng vậy, không phải ngươi còn ôm nó một lát hay sao.” Thu Vãn thuận miệng nói: “Chính ngươi tự tay ôm, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng quên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nô tỳ không quên.” Giọng nói Tình Hương càng nhẹ hơn, cẩn thận thăm dò: “Chỉ là nô tỳ cảm thấy kỳ quái, lúc ấy ngài vẫn đang ngủ trưa, vì sao ngài lại biết chuyện Ngự Miêu xuất hiện?”
Thu Vãn khựng một chút rồi nói: “Còn không phải nghe các ngươi nói hay sao.”
“Chúng nô tỳ?”
“Ngự Miêu vừa xuất hiện, các ngươi liền kích động không thôi, thời điểm ngươi vừa nhìn thấy Ngự Miêu liền ném hết mọi chuyện ra sau đầu. Hôm qua nhìn thấy ngươi ôm Ngự Miêu, mấy tiểu cung nữ khác còn cực kỳ hâm mộ đấy, ta nghe thấy lời nói của các nàng mới biết được Ngự Miêu đã tới.”
Tình Hương ồ một tiếng thật dài.
Thu Vãn buồn bực nói: “Vì sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta vấn đề này? Sao thế ? Ngươi lại muốn ôm Ngự Miêu?”
Tình Hương trấn định nói: “Đúng vậy, Ngự Miêu đáng yêu như thế, rất nhiều người yêu thích, không chỉ nô tỳ mà ngay cả Hoàng Thượng cũng rất thích.”
Thu Vãn hài lòng gật đầu.
Nhìn niềm vui không cách nào che dấu trên mặt chủ tử, Tình Hương thong thả ung dung búi tóc cho nàng, rũ mắt giấu đi sự phức tạp trong mắt.
Trang điểm xong, đi ra khỏi phòng, vừa thấy mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu, lúc này mới phát hiện ra hiện tại đã tới thời gian chính ngọ.
Ngày thường, cho dù nàng thức dậy muộn cũng không tới mức muộn như vậy, gương mặt Thu Vãn nhất thời 囧, chờ phản ứng lại mới cảm thấy đói bụng. Hiện tại nàng mới nhớ ra đã gần một ngày nàng không ăn gì.
Thu Vãn lập tức xoay người trở về phòng, hô lớn tên Tình Hương.
Ngự Thiện Phòng nhanh chóng đưa cơm trưa tới, Thu Vãn ăn no căng bụng, sau khi ăn xong nàng theo thói quen đi tìm Huệ tần.
Huệ tần đang nằm trên giường xem binh thư, vừa thấy nàng tới, Huệ tần lập tức nhìn nàng với ánh mắt đầy thâm ý, nói: “Cuối cùng muội cũng tới?”
Thu Vãn sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: “Muội vừa mới tỉnh……”
“Vừa mới tỉnh?” Ánh mắt Huệ tần dời xuống phía dưới, sau đó lại nhanh chóng thu trở về, ý vị thâm trường nhìn Thu Vãn. Ý tứ trong mắt, không cần nói Thu Vãn cũng hiểu.
Gương mặt Thu Vãn lập tức đỏ bừng, nàng lắp bắp giải thích: “Phải, bởi vì hôm trước muội một ngày một đêm không ngủ, cho nên thời gian ngủ hơi dài.”
“Không cần giải thích, ta hiểu.” Huệ tần vẫy vẫy tay, vẻ mặt thấu hiểu.
Thu Vãn tay chân luống cuống đứng một bên, không biết nên nói sao mới tốt. Nàng nghĩ tới việc giải thích, thế nhưng bộ dáng Huệ tần lại giống như không muốn nghe, nếu nàng vẫn cố tình nói lại thành ra chột dạ.
Cũng may, Huệ tần mau chóng lên tiếng di dời lực chú ý của nàng: “Đại cung nữ bên cạnh muội đâu?”
“Ồ, Huệ tần nương nương hỏi Tình Hương sao.” Thu Vãn nói: “Nàng nói thân thể không khoẻ nên muội đã cho nàng ấy đi nghỉ ngơi rồi.”
“Nên nghỉ ngơi.” Huệ tần tiện tay lấy một quả táo lớn từ đĩa đựng trái cây bên cạnh, cắn mạnh xuống: “Hôm nay ta vừa ra khỏi cửa đã thấy đại cung nữ của muội chỉ đi đường thôi cũng đụng phải cột, ta luyện kiếm trở về lại thấy nàng ta đang đập đầu vào cửa, gương mặt thất thần, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, sắc mặt cũng khó coi.”
“Ngài nói Tình Hương sao? Nhưng vừa nãy muội hỏi Tình Hương, nàng nói không có chuyện gì.” Thu Vãn buồn bực, ngay cả Huệ tần nương nương cũng nhìn ra điều không thích hợp, nhất định Tình Hương có chuyện